Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 234




Viên cảnh sát thẩm vấn bị cơn giận dữ đột ngột bùng phát của cô làm giật mình.

Một viên cảnh sát khác làm nhiệm vụ ghi chép do dự một lát rồi hỏi: “Cô bình tĩnh đã, chúng tôi giúp cô hỏi thử.”

Sau khi xin chỉ thị của cấp trên, cuối cùng họ cũng nói với cô về tình hình của Tưởng Minh Trúc: “Cô bé vẫn đang ở trong bệnh viện, không có gì nguy hiểm.”

Đường gân vốn đang căng cứng của Tống Hân Nghiên được thả lỏng.

Cô nước mắt lưng tròng, vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: “Thật tốt.”

Minh Trúc không sao, tốt quá rồi…

Kể từ khi nghe tin Minh Trúc xảy ra chuyện, cô lại nhớ tới lần trước con bé bị ốm trông như thế nào... Cảm giác lo lắng đó lại tràn qua cơ thể khiến cô không thể bình tĩnh lại được.

Cảnh sát thẩm vấn cũng sững sờ trước phản ứng của cô.

Một người trong số đó thì thào nói: “Vừa nghe nói đứa trẻ không sao cả, mà vẻ mặt khóc vì vui mừng như vậy, thật không giống người biết đầu độc người khác…”

“Đừng vội kết luận.”

Người bên cạnh trầm giọng nhắc nhở: “Là nhân viên điều tra vụ án, lý trí, công bằng và chứng cứ mới là điều chúng ta nên tin tưởng. Hơn nữa, hôm qua anh không thấy hot search sao? Đời tư của vị này rất lộn xộn. Nếu có chuyện trên mạng là thật, thì những gì cô gái này nói không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”

Mặc dù giọng nói của hai người đều trầm thấp, nhưng không phải hoàn toàn không nghe được.

Tống Hân Nghiên lại như thể không nghe thấy.

Cô bình tĩnh cảm xúc đang kích động lại: “Tôi không hạ độc. Tuy rằng tôi có chút mâu thuẫn không vui với ba của Tưởng Minh Trúc, nhưng tôi rất thích đứa bé này, tôi không có lý do gì lại hạ độc con bé.”

Nếu cô muốn hạ độc cũng sẽ hạ độc Tưởng Tư Hàn, không thể nào động tới Tưởng Minh Trúc được?!

“Tưởng Minh Trúc nhập viện vì trúng độc. Tôi muốn biết kẻ đã hại con bé hơn ai hết! Có người đổ tội cho tôi!” - Tống Hân Nghiên nghiến răng, tập trung mắt vào một điểm nào đó trên bàn, như đang độc thoại: “Lấy một đứa bé thế này làm công cụ, người này đúng là độc ác. Nếu để tôi biết là ai hại con bé, tôi chắc chắn sẽ trả thù thay con bé!”

Cảnh sát gõ bàn nhắc nhở: “Nói thế này cũng vô ích, cô không có chứng cứ. Bây giờ không thể dẹp bỏ được hiềm nghi của cô.”

Tống Hân Nghiên hoàn toàn bình tĩnh lại: “Các anh nghi ngờ tôi, thì đưa bằng chứng ra. Có nghi ngờ không có nghĩa là hung thủ thực sự.”

Cô cố nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó: “Hôm đó tôi mua một món đồ chơi từ cửa hàng, gọi chuyển phát nhanh ngay tại chỗ. Quá trình giao hàng được thực hiện ngay trước cửa cửa hàng đồ chơi. Đó là một cửa hàng hàng có thương hiệu, bên trong và bên ngoài cửa hàng đều có camera, ngay cả khi tôi muốn đầu độc, thì khoảng thời gian đó cũng không tìm được cơ hội. Hơn nữa, tôi không ngu ngốc mà lại đi hạ độc ngay trên món đồ mình mua. Sơ hở rõ ràng như vậy, trừ phi là đầu bi kẹt vào cửa, bị lừa đá, nếu không người bình thường sẽ không làm vậy.”

Cảnh sát ghi chép đã nhanh chóng ghi lại lời nói của Tống Hân Nghiên vào máy tính.

“Chúng tôi sẽ xác minh những gì cô nói.”

Hai cảnh sát lập tức báo cáo tiến triển ở đây cho cấp trên.

Và như Tống Hân Nghiên đã nói, họ không thể đưa ra bằng chứng, bây giờ cô ấy chỉ là một nghi phạm, không phải hung thủ thực sự, không có cách nào để thẩm vấn cô ấy thêm.

Đúng lúc tất cả mọi người đều rơi vào bế tắc, thì bằng chứng mới được đưa ra.

“Chúng tôi tìm thấy thành phần chất độc giống hệt trên búp bê Barbie trong tủ quần áo thay đồ riêng của phòng tập boxing nơi cô học Muay Thái. Thuốc có dấu vết đã sử dụng. Chỗ thuốc bị mất đi cô đã dùng ở đâu? Tống Hân Nghiên, hãy chủ động hợp tác giải thích, cô vẫn còn có thể có được cơ hội giảm tội.”

“Tôi giảm tội gì?”

Tống Hân Nghiên mặt đầy ngạc nhiên, hồi lâu mới tỉnh táo lại: “Ngay cả độc gì đấy tôi còn không biết, các anh bảo tôi giải thích cái gì?”

Nhưng những lời này đã không còn ai tin tưởng nữa.

Hiện tại, bằng chứng vật chất đã đầy đủ, Tống Hân Nghiên được sắp xếp để chuyển đến trại tạm giam.

Cô được đưa ra khỏi đồn cảnh sát, đang định lên xe cảnh sát để di chuyển thì Tưởng Tư Hàn đến.

Khuôn mặt của người đàn ông đầy tức giận, đôi mắt lạnh lùng sắc như dao, như thể anh ước gì có thể băm cô thành trăm mảnh.

Anh lại gần đây từng bước một.

Tống Hân Nghiên sững sờ.

Viên cảnh sát phụ trách hộ tống bước tới và nói với Tưởng Tư Hàn: “Anh Tưởng, có manh mối mới của vụ án. Chúng tôi đã tìm thấy nguồn gốc của chất độc trong tủ đồ riêng của nghi phạm nơi cô ấy học đấm bốc. Chẳng qua vụ án phút chốc chưa thể điều tra xong, nên phải tạm thời đưa nghi phạm vào trại tạm giam. Cô ấy là nghi can quan trọng trong vụ án, không được liên lạc với bất cứ ai cho đến khi điều tra rõ ràng.”

Tưởng Tư Hàn cắn chặt răng, đường nét trên khuôn mặt kéo dài thành một vòng cung sắc bén, hai tay buông thõng bên thân vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Anh lạnh lùng nhìn Tống Hân Nghiên, đôi mắt của lạnh lùng như muốn xé cô ra từng mảnh.

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến nỗi run rẩy dữ dội, nỗi chua xót trong lòng cô trào dâng.

Cô phớt lờ sự tức giận của anh, quay sang anh và lo lắng hỏi: “Minh Trúc thế nào rồi?”

Cảnh sát bắt giữ Tống Hân Nghiên khống chế cô bên cạnh chiếc xe, không cho cô cựa quậy chút nào.

Những người khác ngăn Tưởng Tư Hàn lại, không cho anh tiến lại gần hơn.

Không khí nặng nề, bầu không khí căng thẳng tăng lên từng chút một.

Chúc Minh Đức cũng lòng đầy sợ hãi, sợ rằng ông chủ của mình sẽ mất kiểm soát.

Anh ta lao tới, vừa đưa điếu thuốc cho viên cảnh sát phụ trách áp giải vừa nói năng thân thiện: “Ông chủ của tôi là người nhà nạn nhân. Anh ấy chỉ muốn tìm hiểu tiến triển vụ án, cũng có quyền biết vụ án xảy ra thế nào. Yên tâm, anh ấy sẽ không có hành vi gì quá kích động đâu. Các vị thư thả một chút cho họ nói với nhau vài câu.

Điếu thuốc bị đẩy ra: “Thật sự là không được.”

Tưởng Tư Hàn hết kiên nhẫn, cũng chẳng thấy được anh làm gì mà dễ dàng qua mặt cảnh sát đang cản đường và đi về phía Tống Hân Nghiên.

Trước khi mọi người kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Tống Hân Nghiên đã bị bóp cổ, ấn lên xe cảnh sát.

Tưởng Tư Hàn hai mắt đỏ bừng tức giận, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Cả cảnh sát và Chúc Minh Đức đều sững sờ.

Sau khi sững sờ một lúc, mọi người mới định thần lại, chạy tới kéo Tưởng Tư Hàn ra.

“Anh Tưởng, anh mau buông tay.”

“Ông chủ, bình tĩnh đã!”

Khung cảnh thật hỗn loạn.

Nhưng mặc cho mọi người cố gắng an ủi như thế nào, tay của Tưởng Tư Hàn vẫn giữ chặt trên cổ Tống Hân Nghiên, giống như bị sắt nóng chảy dính chặt, nhất định không chịu buông ra.

Với thân phận của anh, không ai dám dùng vũ lực với anh.

Phút chốc bắt đầu giằng co.

Tưởng Tư Hàn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao cô còn mặt mũi hỏi tôi Minh Trúc như thế nào! Tống Hân Nghiên, sao cô lại độc ác như vậy! Tôi đã hứa với cô rằng, tôi sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương cô và đứa trẻ đó, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá, tại sao cô lại muốn trả thù Minh Trúc? Cô có biết Minh Trúc thích cô và quan tâm cô như thế nào không?!”

Cổ bị siết chặt khiến Tống Hân Nghiên khó thở.

Cô yếu ớt mở miệng, như một con cá mắc cạn.

Lực trên cổ họng khiến cô buồn nôn, nước mắt trào ra rồi lăn dài ra.

Rõ ràng là không thể chịu đựng được thêm, nhưng Tống Hân Nghiên không hề giãy dụa: “Anh... anh cứ... nhìn tôi như vậy ư?”

Cổ họng đau đớn khiến cô không thốt được thành câu hoàn chỉnh, giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nếu không nghe kỹ sẽ không biết cô đang nói gì: “Tôi ở trong lòng anh... hóa ra lại ác độc như vậy... tôi…tặng quà…cho Minh Trúc... tôi xoắn xuýt hơn ai hết... nhưng chỉ vì tôi đã hứa... đã hứa với con bé... tôi không muốn... để con bé thất vọng...”

Mặt của Tống Hân Nghiên từ từ chuyển từ đỏ gay sang tái nhợt.

Sự ngột ngạt do thiếu dưỡng khí khiến tầm mắt cô mờ đi, ý thức cũng dần mất đi.