Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 228




Tống Hân Nghiên, mày còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế.

Vai cô chợt bị ai đó kéo lại, trên mặt bỗng truyền đến cảm giác có gì đó mềm mềm chạm nhẹ vào má cô.

“Vợ à.” Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên bên tai.

Tống Hân Nghiên sững người, hơi mất tự nhiên mà quay đầu lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Nhìn đôi mắt ảm đạm của người đàn ông, cô nhất thời cảm thấy áy náy: “Em xin lỗi, em... em vẫn có chút không thoải mái.”

“Không sao đâu.” Dạ Vũ Đình cưng chiều mỉm cười: “Từ từ sẽ quen cả thôi.”

Anh ta nắm lấy bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô, cả hai đan mười ngón tay vào nhau.

Cặp nhẫn đôi đan xen với nhau, cảnh đẹp ý vui.

Tống Hân Nghiên nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn tự nhủ bản thân phải dần quen đi!

Cô hơi do dự một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nhẫn kim cương của hai người, còn chụp lại cả hai tấm giấy đăng ký kết hôn rồi đăng hai tấm hình lên trang cá nhân.

- Chúc phúc cho chúng tôi nhé!

Trên đường trở về, sau khi Dạ Vũ Đình trả lời điện thoại xong, anh ta có vẻ hơi do dự: “Hân Nghiên, ba anh biết hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn nên đã sắp xếp một bữa cơm gia đình để chúc mừng, tối nay chúng ta về ăn cơm nhé.”

Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên.

Cô từng gặp ba của Dạ Vũ Đình một lần, thành thật mà nói thì trông ông ta không giống một người nhiệt tình đến vậy.

Hơn nữa, cách đối xử của nhà họ Dạ đối với cô...

Dạ Vũ Đình duỗi tay ra, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình rồi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt ra, giúp cô thả lỏng: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.”

Năm ngón tay cô dần tách ra, anh đưa những ngón tay của mình xen vào, mười ngón đan nhau: “Mẹ và em gái anh... là do họ chưa hiểu em thôi, chờ đến khi tiếp xúc nhiều hơn, họ nhất định sẽ thích em.”

Tống Hân Nghiên cụp mắt: “Xin lỗi vì đã làm anh khó xử. Em biết, vì để em có thể hòa hợp với gia đình mà anh đã phải làm rất nhiều thứ ở trước mặt bọn họ, cảm ơn anh.”

Dạ Vũ Đình siết chặt bàn tay đang nắm tay cô: “Chúng ta là vợ chồng, là người một nhà theo đúng nghĩa, sau này đừng khách sáo với anh như thế, xa cách lắm.”

Nhìn thấy bàn tay của mình bị anh ta nắm chặt, ánh mắt Tống Hân Nghiên thoáng động, cơ thể cô vô thức căng thẳng đến cứng đờ, chợt có suy nghĩ muốn rút tay ra.

May là vào lúc này, điện thoại của Dạ Vũ Đình lại vang lên, cuối cùng anh cũng buông tay để nghe điện thoại.

Tống Hân Nghiên vô thức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu tay lại rồi vòng tay ôm ngực, dịch người dựa vào cửa ở bên hông, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Dạ Vũ Đình trả lời điện thoại xong, định nắm tay Tống Hân Nghiên một lần nữa thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Đôi mắt anh ta chớp nhoáng vẻ lạnh lùng, sau đó thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra.

...

Đêm đến.

Tại nhà họ Dạ.

Dạ Khải Trạch dặn dò người làm nhà mình: “Tống Hân Nghiên là người Hải Thành, đây là lần đầu tiên trở về đây với tư cách là con dâu của nhà họ Dạ, nhớ nấu ăn theo khẩu vị của bên kia một chút.”

“Vâng thưa ông.”

Người làm cung kính đáp rồi vội vàng trở lại phòng bếp.

Vợ Chu Ngọc Trân của Dạ Vũ Thành xách theo quà gặp mặt Tống Hân Nghiên đi vào cửa, nhìn thấy Dạ Khải Trạch trong phòng khách thì có chút sững sờ, vội vàng gọi: “Ba.”

Cô ta là một người phụ nữ rất có khí chất.

Mặt mày ôn nhu, toát lên khí chất đoan trang của người đã yên bề gia thất.

Dạ Khải Trạch gật đầu, liếc mắt nhìn về phía sau cô ta: “Sao không đưa đứa nhỏ về theo?”

Chu Ngọc Trân cười khẽ giải thích: “Ban đầu cũng định về đấy ạ, nghe nói sắp được gặp cô ba làm thằng bé vui vẻ cả ngày. Nhưng đến buổi tối thằng bé lại thấy hứng thú với một khoá học, vậy là không tới nữa. Hôm nào cuối tuần con đưa thằng bé về sau vậy...”

Dạ Khải Trạch cau mày, mở tạp chí tài chính trong tay ra đọc, không nói thêm câu nào.

Chu Ngọc Trân cũng biết ý không nói nữa, đặt đồ xuống rồi vào phòng bếp phụ giúp.

Trên lầu.

Dạ Như Tuyết và Lâm Tịnh Thi dựa vào lan can, nhìn xuống cầu thang.

Dạ Như Tuyết bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói chua ngoa: “Ba bị sao vậy? Ông ấy chấp nhận Tống Hân Nghiên dễ dàng vậy luôn ạ? Nghe giọng điệu vừa rồi thì hình như ông ấy hơi coi trọng chị ta thì phải.”

Lâm Tịnh Thi hừ lạnh: “Người phụ nữ kia chính là một con hồ ly, tâm cơ đầy mưu mô, không biết chừng đã sớm giở trò làm lung lay ba người bọn họ nhân lúc chúng ta không biết đấy. Đi, đi xuống đi, mẹ muốn xem lát nữa cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì!”

Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên trở về nhà họ Dạ rất đúng lúc.

Gia đình quây quần đông đủ bên bàn ăn.

Dạ Vũ Đình long trọng giới thiệu Tống Hân Nghiên một lần nữa.

Nét mặt của Dạ Khải Trạch chợt dịu dàng hiếm thấy, ông ta mỉm cười nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Đều là người nhà với nhau, con đừng khách sáo. Vũ Đình nói con rất biết thưởng thức, các món ăn trên bàn này đều được đặc biệt làm theo sở thích của con, con ăn thử xem có thích hay không?”

Chu Ngọc Trân cười trêu ghẹo: “Ba rất coi trọng vợ chồng em ba đấy, hồi đó con vào nhà cũng không được đãi ngộ như thế này đâu.”

Dạ Khải Trạch hờ hững nói: “Hôm nay là ngày thằng ba và Hân Nghiên lấy giấy chứng nhận kết hôn, vốn là tiệc ăn mừng cho hai đứa nó, đương nhiên phải lấy hai đứa nó làm chính rồi, mấy người khác tạm chấp nhận chút đi.”

Nụ cười của Chu Ngọc Trân vẫn không thay đổi: “Đây là lần đầu con thấy ba quan tâm tới người khác như vậy đấy.”

Một câu nói khiến sắc mặt tất cả người ngồi trên bàn ăn đều thay đổi.

Dạ Vũ Thành khẽ liếc nhìn vợ rồi nâng ly: “Hân Nghiên, chào mừng em đến với đại gia đình của chúng ta.”

Dạ Khải Trạch cũng cầm ly rượu trước mặt lên.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết tuy rằng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Dạ Khải Trạch nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, vốn nên có mặt của tất cả mọi người. Nhưng con trai nhà thằng cả lại bận đi học, thằng hai thì đang ở nước ngoài nên không về kịp. Có điều, hai đứa cứ yên tâm, khi nào tổ chức hôn lễ nhất định sẽ đầy đủ.”

“Cảm ơn ba.” Dạ Vũ Đình nở nụ cười ấm áp.

Tống Hân Nghiên cũng cầm ly lên: “Con cảm ơn bác.”

“Em vẫn gọi là bác à?” Chu Ngọc Trân mỉm cười nhắc nhở.

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Dạ Vũ Đình, mặt đỏ bừng.

Việc sửa cách gọi này...

Dạ Vũ Đình cưng chiều: “Chờ đến hôn lễ ba mẹ cho lì xì thì sửa miệng sau, chưa đưa bao lì xì thì chưa cần sửa.”

Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, Dạ Khải Trạch đã cười hiền mà nói tiếp: “Được! Đến hôn lễ rồi hẵng sửa!”

“Con cảm ơn!” Tống Hân Nghiên lại cảm ơn.

Trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nâng ly hướng kính rượu với những người nhà họ Dạ.

“Ba mẹ, con và Hân Nghiên kính hai người. Mẹ, trước đây là con chưa phối hợp tốt nên đã gây ra hiểu lầm giữa mẹ và Hân Nghiên, cũng khiến mẹ cảm thấy tủi thân. Con trai xin lỗi mẹ.”

Lâm Tịnh Thi chứng kiến cảnh con trai mình chấp nhận cúi đầu vì người phụ nữ khác, trong lòng lại càng nổi giận hơn.

Nhưng rõ ràng chồng bà ta đã ủng hộ Tống Hân Nghiên.

Trước mặt chồng, bà ta cũng không dám mặt sưng mày xỉa, chỉ có thể ôm hận trong lòng mà uống rượu bọn họ kính.

Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình cũng một hơi uống cạn rượu trong ly.

Sau khi rót thêm rượu, cả hai quay lại nhìn Dạ Vũ Thành và Chu Ngọc Trân.

“Anh cả, chị dâu, bọn em kính hai người.”

Dạ Vũ Thành nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu rồi uống cạn rượu trong ly.

Chu Ngọc Trân lấy ra một hộp trang sức: “Đây là lần đầu tiên chị gặp em dâu, cũng không có gì quý giá đem tặng nên đã đi chọn cho em một chiếc lắc tay, hy vọng em dâu thích.”

Lắc tay được lấy ra khỏi hộp trang sức.

Đó là một chiếc lắc tay bằng bạch kim được đính những viên hồng ngọc bên trên, nhìn qua trông rất sang trọng.

Chu Ngọc Trân mở khóa chiếc lắc, mỉm cười dịu dàng nhìn Tống Hân Nghiên: “Em dâu, để chị đeo cho em.”

Chiếc vòng tôn lên làn da trắng sứ của cô, rực rỡ đến loá mắt.

“Thật đẹp, cảm ơn chị dâu.” Tống Hân Nghiên hào phóng cảm ơn rồi nhận lấy.

Dạ Như Tuyết bực bội khịt mũi, đánh mắt đi chỗ khác.

“Nhã Tịnh, anh ba và chị dâu kính em.” Dạ Vũ Đình nhìn em gái.

Dạ Như Tuyết hờ hững nói: “Hai ngày nay em bị cảm nên không uống được.”

“Cạch!”

Dạ Khải Trạch gác đũa lên bát.