Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 223




“Mẹ!” Dạ Vũ Đình đanh mặt, điều khiển xe lăn xông tới túm lấy tay mẹ mình, giật lấy đống ảnh kia: “Không như mẹ nghĩ đâu!”

Mắt Lâm Tịnh Thi đỏ lựng lên như muốn ăn thịt người: “Vậy thì là như nào! Con nói cho mẹ biết, không phải như mẹ nghĩ thì vì sao con lại có những bức ảnh này!”

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình đầy tức giận, nhưng lại bỗng chốc không biết nên nói như thế nào.

Tống Hân Nghiên vươn tay lấy tấm ảnh trong tay Dạ Vũ Đình đi.

Dạ Vũ Đình siết chặt không buông: “Hân Nghiên, em nghe anh giải thích...”

“Có gì mà giải thích! Con đàn bà không biết xấu hổ như vậy, nếu ở cổ đại đã bị dìm chết trong lồng heo rồi!”

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng lấy được tấm ảnh.

Cô nhìn xong, sắc mặt tái mét, nhưng lại không thể giải thích.

“Hân Nghiên...”

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ lo lắng.

Tống Hân Nghiên nở nụ cười méo xệch, xấu hổ, cũng rất khó xử.

“Hóa ra anh đã biết từ lâu rồi à.”

“Không phải!” Dạ Vũ Đình vội vàng lắc đầu: “Anh tin tưởng em.”

Tống Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy buồn bã.

Đôi mắt chua xót, trái tim càng nghẹn đắng hơn.

Nỗi niềm tủi thân khi ban nãy dù Lâm Tịnh Thi có chửi rủa như thế nào cũng không xuất hiện lại dâng lên.

Cổ họng cô nghẹn lại, ngồi xổm xuống đối diện với Dạ Vũ Đình: “Chuyện bức ảnh chụp được, em không có gì để giải thích cả.”

Dạ Vũ Đình vội vàng đáp: “Không... không sao đâu. Anh không để ý, điều anh quan tâm là tương lai của chúng ta.”

Nước mắt dâng lên nơi vành mắt của Tống Hân Nghiên bị cô nuốt trở lại.

Cô dùng sức nhếch khóe môi nở một nụ cười khó coi: “Tuy rằng em không giải thích, nhưng chuyện hôm đó, em vẫn nên nói rõ với anh.”

Cô nói chân thành: “Đây là chuyện xảy ra vào hôm em uống sau được đưa về. Tiệc xã giao hôm đó là em tạm thời bị lôi đi để bổ sung số lượng, trước khi đi, em không biết sẽ gặp Tưởng Tử Hàn. Tửu lượng của em không tốt, khi đó đã hơi say rồi, Tưởng Tử Hàn kéo em ngồi lên chân anh ta để làm khó em sỉ nhục em...”

“Em đồng ý sẽ ở bên anh nhưng vẫn để chuyện như vậy xảy ra, là lỗi của em. Vũ Đình, xin lỗi, em không bào chữa cho chuyện trước đây, nhưng em thề, nếu như sau này Tưởng Tử Hàn lại quấy rầy em, em chắc chắn sẽ cầm vũ khí của pháp luật, cho dù phải kiện tới mức em tán gia bại sản, em cũng không do dự!”

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, khàn giọng nói tiếp: “Tuy rằng trước đây đồng ý sẽ kết hôn với anh, nhưng thực ra trong lòng em vẫn luôn do dự, bởi vì em từng có một đoạn hôn nhân tuy ngắn ngủi nhưng lại rất đau thương. Đã trôi qua lâu như vậy rồi mà em vẫn không thể chữa lành được những vết thương đó. Nhưng giờ thì không sao rồi, em đã thực sự buông xuống. Đối với Tưởng Tử Hàn, cùng với mẹ anh ta người đã giết con em, trong lòng em chỉ có hận, không còn mong đợi gì khác.”

Cũng sẽ không còn sự khoan dung nào nữa.

Lần sau nếu anh dám làm gì cô, cô nhất định sẽ đấu với anh đến cùng.

Cho dù cá chết lưới rách cũng chẳng quan tâm!

Tống Hân Nghiên thấp giọng nói: “Không phải trước đây anh nói muốn kinh doanh mỹ phẩm sao? Em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh. Dù không dám hứa với anh là sẽ đứng đầu trong ngành, nhưng tuyệt đối không kém hơn người khác quá nhiều... Vũ Đình, từ này về sau, em sẽ cố gắng hết sức, cố gắng để đáp lại tất cả lòng tốt và tình yêu mà anh bỏ ra.”

Sau khi nói ra những lời này, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy đi!

Từ nay về sau cứ cắt đứt hoàn toàn với quá khứ luôn đi!

Nếu như trước đây cô còn một chút kỳ vọng, một chút luyến tiếc về Tưởng Tử Hàn, nhưng ngay từ giây phút anh ta kéo cô vào WC cưỡng ép cô, tất cả những tình cảm này đã chết hết rồi.

Từ nay cô chỉ còn hận thù và chán ghét anh thôi!

Lâm Tịnh Thi tức chết đến nơi rồi.

Bà ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào mặt dày tới như vậy.

Rõ ràng làm chuyện có lỗi với con trai bà ta, vậy mà giờ còn mặt dày tỏ tình một cách thâm tình như thế, mê hoặc con trai bà ta tới mụ mị cả đầu óc.

Lâm Tịnh Thi nghiến răng, căm hận siết chặt nắm tay.

Còn Dạ Vũ Đình thì lại cảm động không thôi.

Bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu nhận được chút đền đáp rồi.

Cho dù sự đền đáp này không phải thâm tình như thế, nhưng không sao hết.

Lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng anh ta cũng tới gần trái tim Tống Hân Nghiên hơn một chút rồi!

Dạ Vũ Đình nghiêng người, kích động ôm lấy Tống Hân Nghiên.

“Không trách em được, Hân Nghiên, em cũng là người bị hại, là anh vô dụng quá, không bảo vệ được em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng mau chóng khỏe lại. Từ nay về sau, anh sẽ không để em chịu bất kỳ uất ức nào nữa. Nếu làm việc ở bên ngoài không thoải mái thì cứ về đi, anh đã đăng ký công ty rồi, thiết bị đang được chuẩn bị, người cũng đang tuyển, sẽ sớm hoạt động thôi.”

Tuy rằng trong lòng đã quyết định sống thật tốt với Dạ Vũ Đình, nhưng nếu bảo thực sự coi như không có khúc mắc gì thì vẫn rất khó khăn.

Cơ thể Tống Hân Nghiên cứng đờ, cố gắng nhịn lại mới không đẩy Dạ Vũ Đình ra: “Ngày mai em sẽ tới PL từ chức, cứ giao việc chuẩn bị cho công ty mới cho em. Lúc trước em bán cổ phần công ty vẫn còn một chút tiền, tuy không nhiều, nhưng nhập vào công ty mới của anh thì vẫn được. Em biết anh không thiếu chút tiền này, nhưng cứ coi như đây là của hồi môn của em. Nếu không, để em phụ thuộc vào anh mà chẳng có gì thì trong lòng em sẽ cảm thấy bất an.”

Dạ Vũ Đình cười ngây ngốc, dịu giọng đáp: “Được.”

Lâm Tịnh Thi tức tới mức tóc sắp bốc lửa tới nơi.

Đồ đê tiện này, mưu mô thâm sâu thật đấy!

Bà ta bước lên một bước, đang định quát cô nằm mơ đi.

Nhưng chợt thấy Tống Hân Nghiên gỡ tay Dạ Vũ Đình ra đứng dậy.

Lâm Tịnh Thi bị dọa cho giật nảy mình, bước chân vô thức khựng lại, nhìn Tống Hân Nghiên đầy phòng bị.

Tống Hân Nghiên đối diện với đôi mắt rực lửa của Lâm Tịnh Thi một cách đúng chừng mực: “Bà Dạ, cô Dạ, lời tôi vừa nói ban nãy, hai người cũng nghe thấy cả rồi đấy. Con người tôi chính là như vậy, những lời này, những chuyện này, hai người muốn nghe thì nghe, muốn nhìn thì nhìn, không thích nghe không thích nhìn thì đừng nghe đừng nhìn. Còn nữa, tính tôi không phải kiểu bấm bụng mà chịu, sau này, mọi người có thể nói chuyện tử tế chung sống hòa thuận là tốt nhất. Nhưng nếu như ai trong số hai người còn ra tay với tôi, tôi cũng không có phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ gì đâu, sẽ không nhường nhịn đâu đấy.”

Dừng lại một chút rồi cô lại nói: “Đương nhiên, hai người cũng không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Tuy rằng tôi đồng ý lời cầu hôn của Vũ Đình, nhưng trước khi nhận giấy kết hôn, nếu như hai người có năng lực khiến anh ấy không cưới tôi, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng nếu như chúng tôi nhận giấy kết hôn rồi, sau này mọi người chính là người một nhà với nhau, vẫn mong hai người nhìn đại cục, đừng có nhằm vào tôi, nếu không thứ mất đi đều là thể diện của nhà họ Dạ đấy. Còn về chuyện kế hoạch sản phẩm thì dừng ở đây đi. Tôi không truy cứu nữa, sau này tôi cũng sẽ đối xử với mỗi người nhà họ Dạ một cách chân thành. Mọi người có thể không nể mặt tôi, nhưng nếu như còn có chuyện tổn thương hãm hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”

Tống Hân Nghiên quay sang Dạ Vũ Đình, nhỏ giọng nói: “Mọi người nói chuyện đi, em lên tầng trước.”

Nói xong tự mình rời đi.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết bị khí thế của Tống Hân Nghiên làm cho sững sờ, tới tận khi cô biến mất ở tầng hai rồi mới phản ứng lại.

Lâm Tịnh Thi tức tới mức nói không nên lời, chỉ về hướng Tống Hân Nghiên biến mất mãi một hồi lâu rồi mới quát lên: “Sao nó dám... sao nó dám...”

Đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của Dạ Như Tuyết lóe lên vẻ hận thù, rúc vào trong sofa...

“Mẹ, đủ rồi!” Dạ Vũ Đình cau mày lạnh lùng quát.

Anh ta hiếm khi nổi giận với người nhà, quát một tiếng thế này khiến cho Lâm Tịnh Thi sững sờ.

Dạ Vũ Đình liếc nhìn em gái: “Chuyện hôm nay dừng lại ở đây! Sau này nếu hai người còn ai gây khó dễ cho Hân Nghiên thì nhà họ Dạ không còn đứa con trai là con nữa, mọi người tự xem rồi làm đi. Còn nữa... mọi người không chấp nhận cô ấy cũng chẳng sao hết, mấy ngày nữa bọn con sẽ đi nhận giấy kết hôn, còn nhanh chóng tổ chức hôn lễ, bọn con tổ chức hôn lễ dưới danh nghĩa của mình, từ nay không liên quan tới nhà họ Dạ nữa.”