Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 202




Khuôn mặt này... Rõ ràng chính là Tưởng Minh Trúc phiên bản tóc ngắn.

Chỉ có một chỗ không giống với cô nhóc kia thôi, đó là đứa nhóc ở trước mặt cô là một bé trai.

Gương mặt nhỏ nhắn phúng phính, cặp mắt to tròn vừa đen vừa sáng trong, cười lên... À, nó không cười.

Nhưng thằng bé đang chu cái miệng hồng hồng lên, hai má loáng thoáng lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.

Dường như Tống Hân Nghiên có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu bé khi cười lên, lúm đồng tiền sẽ càng sâu thêm...

''Chị ơi? Chị?''

Một bàn tay nhỏ mập mạp trắng nõn nà đang hươ hươ trước mặt Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên bừng tỉnh: ''À, xin lỗi nhé, chị hơi bị mất tập trung.''

Cô chìa cái máy bay gấp bằng giấy ra: ''Máy bay bị dính nước, hỏng mất rồi.''

''Không sao ạ.''

Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy máy bay từ tay Tống Hân Nghiên, quả nhiên có một lúc đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên gương mặt nó đúng như những gì cô tưởng tượng khi nãy.

''Đây là loại giấy không thấm nước, sau khi hút nước xong nó sẽ trở lại nguyên dạng thôi.''

Cậu nhóc cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn, sau đó làm bộ thể hiện.

Tống Hân Nghiên hết nhìn tay của thằng bé rồi lại chuyển sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai kia.

Khuôn mặt này... có vẻ rất giống với phiên bản thu nhỏ của người nào đó... Không phải nó là con riêng của anh đấy chứ?

Tống Hân Nghiên lại tự cười mỉa chính mình, cho dù có như vậy thật thì cũng đâu có liên quan gì đến cô.

Cô nhìn cậu nhóc, trong lòng không rõ là cảm xúc gì, có vẻ là vui mừng cũng có vẻ như đau đớn, rồi còn có chút gần gũi và không nỡ nữa.

Khóe mắt cô bất chợt cảm thấy cay cay.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy chị gái xinh đẹp trước mặt mình như sắp khóc tới nơi.

Cậu bé lập tức hơi hoảng: ''Chị ơi, chị sao vậy?''. Truyện Hot

Tống Hân Nghiên chớp mắt, sau đó nở một nụ cười ấm áp: ''Bạn nhỏ, em tên là gì?''

Cậu nhóc chợt đề cao cảnh giác, chớp chớp đôi mắt to tròn, không nói gì.

Thấy Tống Hân Nghiên cứ nhìn chằm chằm mình mãi, cậu bé mới cắn môi lưỡng lự một lúc rồi mới nói: ''Ba với bà nội dặn em là không được nói tên cho người lạ.''

Nói xong, cậu bé lại cuống quýt: ''Nhưng mà trông chị có vẻ là người tốt. Em nói cho chị xong, chị không được nói cho người khác đâu nha, em tên là Minh Triết.''

Họ tên đầy đủ của cậu bé là Tưởng Minh Triết.

Ba và bà nội dặn cậu bé không được nói cho người khác họ tên đầy đủ của mình, nhưng họ đâu có nói là tên tắt cũng không được nói đâu.

''Minh Triết à...'' Tống Hân Nghiên lẩm bẩm, rồi lại mỉm cười khen ngợi cậu bé: ''Cái tên rất đẹp.''

Tưởng Minh Triết xấu hổ cười cười.

Tống Hân Nghiên dùng khăn giấy thấm khô chiếc máy bay bị ướt giúp Minh Triết, sau đó cô đưa cho cậu bé: ''Mau trở về đi, nếu không lát nữa người nhà em không tìm thấy em lại sốt ruột.''

''Cảm ơn chị.'' Tưởng Minh Triết vui vẻ nhận lấy máy bay: ''Tạm biệt chị nha.''

Cậu bé tung tăng chạy về bên cạnh chỗ hai người phụ nữ trung niên đang ngồi cách đó không xa.

Nụ cười trên môi Tống Hân Nghiên dần trở nên chua xót.

Thứ gọi là duyên phận, thật sự vô cùng khó nói.

Không ngờ cô lại có thể trông thấy một cậu bé con giống y hệt với Tưởng Minh Trúc ở nơi này.

Từ chiều cao của hai đứa có thể thấy tuổi của chúng không chênh nhau nhiều lắm.

Lúc ăn cơm, thời gian cứ như ngừng lại.

Tống Hân Nghiên cảm thấy vô cùng nhàm chán, cuối cùng cô dứt khoát quyết định vào mấy cửa hàng chuyên bán mỹ phẩm đi dạo thử xem.

Cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại, người ra vào đây rất đông, dọc đường đi cũng có rất nhiều những cửa hàng mang thương hiệu nổi tiếng.

Tống Hân Nghiên bước đại vào một cửa hàng, lựa chọn một vài sản phẩm mới để xem công dụng mới của nó.

Cửa hàng trưởng thấy cô ăn vận xinh đẹp, khí chất cũng không tầm thường, hai mắt lập tức sáng mắt lên, vội vàng ra tiếp đón: ''Bình thường cô thích loại mỹ phẩm như thế nào vậy ạ?''

Tống Hân Nghiên cười đáp: ''Chỉ cần dùng hợp là tôi thích, cửa hàng của các cô có mẫu sản phẩm nào mới không?''

''Có chứ ạ.'' Cửa hàng trường niềm nở đưa Tống Hân Nghiên đi tới một quầy hàng: ''Đây đều là những mẫu mới của cửa hàng chúng tôi đó.''

Tống Hân Nghiên đảo mắt nhìn một lượt: ''Có mẫu dùng thử không? Để tôi thử chút.''

Cửa hàng trưởng bèn chỉ tay xuống hàng cuối cùng: ''Có thể sử dụng thử mấy cái này.''

Tống Hân Nghiên cũng không khách sáo, cô ngồi lên chiếc ghế chân cao trước quầy sản phẩm, lần lượt thử từng mẫu mỹ phẩm.

Từ cảm giác khi dùng lên da, độ thông thoáng của da, mùi hương ra sao... Cô đều tự đánh giá trong lòng.

Lúc mới đầu cửa hàng trưởng còn niềm nở cười nói, nhưng thấy Tống Hân Nghiên đã thử tận mấy loại rồi mà vẫn chưa có ý định dừng lại, sắc mặt cô ta cũng hơi thay đổi.

Đây nào giống khách hàng thông thường tới mua mỹ phẩm, có mà tới dùng ké thì đúng hơn.

Đúng lúc này, chuông báo có khách hàng mới ở cửa lại vang lên.

Gương mặt đang lạnh nhạt của cửa hàng trưởng lập tức lại mỉm cười đon đả: ''Cô gái, cô cứ từ từ mà thử, ưng món nào thì gọi tôi, tôi gói lại cho nhé.''

Dứt lời, cửa hàng trưởng lại ra đón khách hàng mới: ''Cô Sở, cô Trương, hai người lâu quá rồi không tới cửa hàng chúng tôi đó nha.''

Cô Sở và cô Trương là hai khách hàng VIP của cửa hàng này, là khách quý.

Chứ nào giống với cái người vào dùng ké mỹ phẩm kia.

Sở Thu Khánh và bạn thân bước vào cửa hàng: ''Gần đây có hàng mới không?''

''Có chứ có chứ. Mời hai cô vào trong khu vực VIP ngồi nghỉ, tôi sẽ đem sản phẩm mới vào cho hai cô xem thử.''

Cửa hàng trưởng tất bật dẫn hai vị khách mới vào trong phòng nghỉ, dọc đường còn gọi một nhân viên bán hàng tới, nhỏ giọng dặn dò: ''Chú ý tới cô gái đằng kia giùm chị, hình như cô ta vào đây để dùng ké mỹ phẩm đấy, đừng để mất hàng.''

Sở Thu Khánh và Trương Mỹ Dung nhìn theo ánh mắt của cửa hàng trưởng, chỉ thấy góc nghiêng của một cô gái vóc người nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế chân cao trước quầy mỹ phẩm, nghiêm túc thử đồ.

Sở Thu Khánh sững người.

Cho dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô thôi, Sở Thu Khánh vừa nhìn cũng nhận ra không ai khác chính là Tống Hân Nghiên.

Cô ta híp đôi mắt sắc lạnh lại, tay đang cầm túi cũng bất giác siết chặt.

Lại còn dám chạy tới thủ đô à?

Đúng là đáng chết!

Cô ta lạnh lùng nhếch miệng, đôi mắt lạnh lùng đảo một cái, sau đó cất giọng nói với cửa hàng trưởng: ''Dù gì cửa hàng của các cô cũng thuộc thương hiệu nổi tiếng cả trong và ngoài nước, sao lại có thể làm mấy chuyện tiểu nhân ích kỷ như thế được?''

Cửa hàng trưởng: ''?''

Sở Thu Khánh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục nói: Bày mỹ phẩm dùng thử ra để làm gì? Không phải chính là để người ta dùng thử sao? Sao hả? Người ta không mua nổi, ngay cả dùng thử mà các người cũng không cho à?''

Cửa hàng trưởng: ''!''

Cô ta dè dặt lén liếc Sở Thu Khánh một cái, thấy ánh mắt của đối phương nhìn về hướng Tống Hân Nghiên, cửa hàng trưởng bèn lập tức hiểu ngay.

Cô ta vội vàng xin lỗi: ''Cô Sở nói phải, nhưng mà oan cho tôi quá, ý của tôi không phải như vậy đâu.''

Nói xong, cô ta nhanh chóng bước về phía Tống Hân Nghiên: ''Cô này, tôi thực sự xin lỗi vì đã thờ ơ với cô, cô xem còn món nào cô chưa dùng thử thì để tôi dùng thử thay cô...''

Tống Hân Nghiên thoát khỏi đống suy nghĩ trong đầu, cô ngẩng lên nhìn cửa hàng trưởng, vẻ mặt khó hiểu.

Mấy lời châm chọc chế giễu xung quanh cũng truyền hết vào tai cô.

''Đúng là một người phụ nữ đáng khinh, không ngờ lại có loại người này.''

''Ôi dào, chẳng qua tại ham của thôi ấy mà. Phụ nữ thời nay cũng đâu phải chỉ có một hai người có lòng tham lam, thích dùng ké.''

''Tôi còn gặp loại người mua món đồ có mấy trăm nghìn mà thử một hồi tận mấy trăm món mỹ phẩm ở cửa hàng người ta rồi cơ. Cửa hàng còn không thể lên tiếng trách móc gì. Xã hội này phức tạp như vậy, loại người nào mà chẳng có?''

''...''

Tống Hân Nghiên dần dần sực tỉnh lại

Bọn họ đang nói cô đấy à?

Cô nhíu mày, vừa ngoảnh đầu lại đã bắt gặp ngay ánh mắt như cười như không của Sở Thu Khánh, cô lập tức hiểu ra.

Sở Thu Khánh che miệng khẽ ho một tiếng, làm bộ như vừa mới nhìn thấy Tống Hân Nghiên: ''Ôi hóa ra là cô Tống đấy à, trùng hợp thật đó.''

Tống Hân Nghiên cất lại chỗ mỹ phẩm dùng thử vào quầy, sau đấy lại nở một nụ cười nhạt, đứng dậy nói: ''Không trùng hợp lắm, chỉ có thể nói là trái đất này nhỏ thật.''

Nói rồi cô cất bước định rời đi.

Trương Mỹ Dung đứng cạnh Sở Thu Khánh bước xéo một bước, cố ý đụng trúng người Tống Hân Nghiên lúc cô đang lướt qua hai người bọn họ.

''Ấy... cô Tống, thành thật xin lỗi cô nha, cô không sao chứ?''

Tống Hân Nghiên bị cô ta xô đến mức cả người loạng choạng sắp ngã.

Trương Mỹ Dung vội vàng đưa tay ra đỡ cô.

Đúng lúc này, một chiếc hộp nhỏ lặng lẽ trượt từ trong lòng bàn tay cô ta vào miệng túi xách còn đang mở của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đứng vững lại được, hờ hững liếc cô ta một cái rồi đi ra ngoài.

Trương Mỹ Dung quay sang nháy mắt với Sở Thu Khánh, hai người họ xoay người, nhìn Tống Hân Nghiên đang bước gần về phía cửa ra vào bằng ánh mắt chế giễu.

''Tít tít tít!''

Đột nhiên chuông chống trộm lắp hai bên cửa lại kêu lên inh ỏi.