Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 196




Lời của anh ấy còn chưa nói hết, Tống Hân Nghiên đã cười khì khì nói: “Giúp việc tư thì được nhưng dang tay mời thì thôi. Còn về công ty, em chưa nghĩ tới. Anh, em muốn tự mình kiếm sống.”

Lòng Tống Dương Minh trùng xuống, nhưng lại không thể hiện ra ngoài miệng: “Đùa với em thôi. Muốn tìm công việc gì? Anh giúp em để ý. Về cũng tốt, ở mãi nơi đất khách quê người cũng có lúc xa tầm với, anh cũng không quá yên tâm.”

“Không vội, em về rồi tự em từ từ tìm.” Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Tổng giám đốc Tống, sau này đã cùng ngành rồi, xin hãy quan tâm nhiều hơn, cũng xin hãy chuẩn bị tâm lý bị em tập kích bất cứ lúc nào nhé.”

Mặt Tống Dương Minh tràn đầy vẻ cưng chiều: “Được, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Tắt video call, Tống Hân Nghiên dựa vào tường thở dài một hơi.

Qua một lúc, cô đứng thẳng vỗ vỗ mặt mình, thấp giọng cổ vũ: “Tống Hân Nghiên, cố lên nào! Quên đi quá khứ, nghênh đón tương lai. Cuộc sống mới tươi đẹp đang ở phía trước, dũng cảm tiến thẳng!”

...

Ngày Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình về nước đúng vào Quốc khánh.

Vừa xuống máy bay, đâu đâu cũng là cờ đỏ rợp trời, vui mừng khắp nơi.

Từ con đường nối từ sân bay ra ngoài, lá cờ đỏ rực đón gió bay phấp phới, vừa quen thuộc lại vừa yên lòng.

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, trái tim luôn treo cao ở nước ngoài cũng từ từ hạ xuống.

“Sao thế?”

Phát hiện sự khác thường của cô, Dạ Vũ Đình quay đầu, nắm lấy tay cô hỏi khẽ.

Tống Hân Nghiên bị dọa cho giật nảy mình, tay cô run lên, thẳng thừng rút khỏi tay anh ta.

“Không sao.” Cô lắc đầu.

Thời gian ở nước ngoài, cô thực sự luôn thấy bất an.

Năm ấy bị bắt cóc ở nước M để lại cho cô ám ảnh sâu sắc.

Vừa bước tới nơi đất khách, thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng.

Không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám kết giao với bạn bè lạ, đi tới những nơi lạ lẫm.

Ngay cả đã qua hai, ba năm, thỉnh thoảng công tác phải ra nước ngoài, cô cũng sẽ cố gắng rút thời gian xuống ngắn nhất.

Bây giờ nghĩ lại, việc bản thân trốn tránh như vậy... đúng là một lời khó nói hết.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, vẫn là quay về rồi.

Dạ Vũ Đình ảm đạm thu tay về.

Nhìn thấy sân bay nhiều người, lại liên tưởng tới việc lúc trước cô lo lắng sẽ gặp người không nên gặp ở đây, cho rằng cô chỉ là không quen với sự ồn ào thôi.

Anh ta tỏ vẻ hối lỗi xin lỗi: “Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo. Sớm biết kỳ nghỉ nhiều người như vậy, chúng ta không nên về đây góp vui, nên đợi sau lễ hẵng về mới phải.”

Tống Hân Nghiên thu lại sự phức tạp trong lòng, đẩy xe lăn của Dạ Vũ Đình đi: “Nhiều người cũng tốt, ở nước ngoài yên tĩnh quá rồi, chẳng có chút không khí đón lễ nào như trong nước cả.”

Lướt nhìn dòng người xung quanh một vòng, cô khẽ nhếch miệng: “Hết Quốc khánh sẽ tới Trung thu, trong nước chú trọng đoàn viên, chúng ta cũng nên về thôi.”

Dạ Vũ Đình bị cảm động bởi sự quan tâm dịu dàng của cô.

Là anh ta cứng rắn kéo cô về nước, vậy mà cô còn tìm lý do cho anh ta.

“Chắc chắn kiếp trước anh đã cứu cả dải ngân hà nên kiếp này ông trời mới cho anh gặp được người phụ nữ tốt như em.” Dạ Vũ Đình thâm tình hứa hẹn: “Hân Nghiên, anh nhất định sẽ đối xử với em vô cùng vô cùng tốt, tuyệt đối không phụ lòng em đâu!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên hoảng hốt, cũng không đáp lại.

...

Cửa nhà họ Dạ.

Chiếc xe đưa Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên dừng lại.

Tống Hân Nghiên xuống xe, xoay người muốn đẩy giúp xe lăn của Dạ Vũ Đình xuống nhưng lại bị bà Dạ Lâm Tịnh Thi giơ tay gạt phăng đi.

Cô chợt lảo đảo, lùi về sau mấy bước, cũng may có một cô gái xinh đẹp đứng ở bên kịp thời đưa tay đỡ lấy nên mới không bị ngã.

Tống Hân Nghiên cảm kích cười với cô gái kia: “Cảm ơn nha.”

“Người một nhà với nhau cả, không cần khách sáo.”

Cô gái rất xinh đẹp, kiểu tóc ngắn gọn gàng lại trầm lắng, khẽ nhướng mày tinh nghịch với cô.

Tống Hân Nghiên: “...”

Lúc hai người nói chuyện, cửa xe đã được sửa lại có thêm một cầu nghiêng.

Dạ Nhất đẩy Dạ Vũ Đình xuống xe,

Lâm Tịnh Thi tức thì ôm lấy khuôn mặt của Dạ Vũ Đình, đau lòng không thôi: “Con trai, sao con lại gầy thế này?”

Dạ Vũ Đình bất lực gỡ tay của mẹ xuống, chau mày nói: “Mẹ, ban nãy suýt nữa mẹ đẩy ngã Hân Nghiên đấy.”

Mặt mày Lâm Tịnh Thi lập tức biến sắc, hằm hằm liếc Tống Hân Nghiên.

Cô gái bên cạnh Tống Hân Nghiên lè lưỡi với bà, cười khì khì đi về trước, nói với Dạ Vũ Đình: “Anh ba, mẹ cũng chỉ vội vàng muốn thấy anh thôi. Bảo bối bé bỏng của anh không sao đâu.”

Trên mặt Tống Hân Nghiên lại thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.

Lúc này Dạ Vũ Đình mới cười, ấm áp nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, đây là em gái của anh Dạ Như Tuyết. Học y, nói ra thì cũng coi như nửa cùng ngành với em đấy.”

Dạ Như Tuyết hoạt bát duỗi tay về phía Tống Hân Nghiên, tươi cười nói: “Chào chị dâu, sau này vẫn mong chị dâu quan tâm nhiều hơn. Lúc anh em bắt nạt em, chị nhớ phải trút giận cho em đấy.”

Tống Hân Nghiên duỗi tay: “Gọi chị là Tống Hân Nghiên thôi."

Lâm Tịnh Thi nguýt mắt lườm Tống Hân Nghiên, giơ tay kéo con gái về, nhíu mày dạy dỗ: “Anh con ngồi máy bay mệt một ngày rồi, con không cho anh con vào nhà mà cứ đứng đực ở đây thì ra thể thống gì nữa?”

Tay của Tống Hân Nghiên và Dạ Như Tuyết cũng tách ra.

Dạ Như Tuyết lẽ lưỡi, vội lấy lòng: “Cho mà cho mà. Đây, con đẩy anh con vào nhà đây.”

Lâm Tịnh Thi thẳng thừng đẩy con gái ra: “Còn không mau sai người đưa hành lý của anh con vào đi.”

Dặn dò xong, bà ta đích thân đẩy con trai vào phòng, từ đầu đến cuối đều hằm hè với Tống Hân Nghiên.

Dạ Như Tuyết khoác tay Tống Hân Nghiên cứ như quen thân lắm rồi, khẽ giọng xì xào: “Đừng chấp nhặt với mẹ em, bà ấy đối với anh ba của em là kiểu cuồng con. Tính chiếm hữu cực mạnh, cho dù là ai muốn cướp con trai của bà ấy, bà ấy đều có thái độ như vậy hết.”

Tống Hân Nghiên phì cười, cô gái này thẳng tính không chút dè chừng mưu tính gì, ở trong nhà quyền quý như nhà họ Dạ đúng là hiếm thấy.

Thiện cảm với Dạ Như Tuyết của cô càng tăng lên: “Không sao. Chị có thể hiểu được mà.”

“Chậc, anh em thực sự mèo mù vớ cá rán rồi, sao lại có thể gặp được một người dễ tính mặc cho người khác dày vò mình như chị thế. Chị sẽ bị anh ấy bắt nạt chết mất thôi.”

Tống – cá rán – Hân Nghiên: “Không đâu…”

Vào phòng khách, trong nhà không có ai khác cả.

Dạ Như Tuyết giải thích: “Ba với anh trai em vẫn chưa xong việc, có thể buổi tối mới về.”

Tống Hân Nghiên khẽ thở phào.

Lâm Tịnh Thi đau lòng con trai: “Hành lý đã cho người đưa lên phòng con rồi, cho người đưa con đi tắm rửa nghỉ ngơi chút nhé, lúc ăn cơm mẹ sẽ gọi con.”

Trong biệt thự nhà họ Dạ có thang máy, vừa hay tiện cho xe lăn của Dạ Vũ Đình ra vào.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết đưa Dạ Vũ Đình vào phòng.

Đang định rời đi thì người hầu bỗng ôm mấy đồ trải giường tới.

“Cô Tống, cô xem trải cái ga giường nào?”

Tống Hân Nghiên hoa cả mắt: “Hỏi cậu ba đi, đây là phòng của anh ấy mà.”

Lâm Tịnh Thi vốn đã đi ra ngoài chợt dừng chân.

Bà ta bất mãn quay đầu: “Tống Hân Nghiên, cô có ý gì đây?”

Tống Hân Nghiên nghệt ra.

Những người khác cũng hoang mang.

Lâm Tịnh Thi lạnh giọng nói: “Lúc đầu ở bệnh viện, là ai thề son sắt rằng cho dù con trai tôi có què có tật cũng không bỏ không rời? Có phải cô định lật lọng không hả? Mới qua bao lâu đâu chứ, cô không những không chăm sóc nó mà còn muốn tách ra không ngủ với nó. Buổi tối nó khát nó đói, muốn đi nhà vệ sinh, cô không ở đấy thì ai chăm sóc nó đây?”