Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 193




Gió trong phòng họp cũng lập tức đổi chiều.

Những người lúc nãy còn không ngừng mỉa mai lại như thể rất biết cách lật mặt, từng người một, ai cũng đều lập vừa nịnh hót lại vừa lấy lòng.

"Không ngờ Addison thật sự là cậu ba, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, quả nhiên là tre già măng mọc mà."

"Hậu sinh khả úy."

"Về sau đám già chúng tôi phải nhờ cậu ba đây dìu dắt nhiều hơn rồi."

"Có chuyện gì cần tới chỗ của tôi xin cậu ba cứ mở miệng, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không từ chối."

"Chúc mừng cậu ba đã tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của Tưởng Thị."

Phòng họp vang lên tiếng vỗ tay giòn tan.

Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Diệc Sâm ngơ ngác hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, trên mặt đều là một vẻ phức tạp cùng kinh hãi.

Nhìn thấy mọi người vỗ tay, cả hai cũng theo đó mà hời hợt vỗ vài cái.

...

Cuộc họp kết thúc.

Tưởng Tử Hàn quay trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hóa ra đây là địa bàn của Tưởng Khải Chính, nơi đâu cũng đều lưu lại dấu vết của ông ta.

Tưởng Tử Hàn thất thần mất một lát, sau đó đi tới ngồi xuống chỗ bàn làm việc.

Chúc Minh Đức lập tức đưa ra lộ trình gần đây: "Sếp, đây là kế hoạch mấy ngày nay. Hơn nữa, thương hội bên phía Hải Thành vẫn luôn gọi điện thoại tới, muốn mời anh về chủ trì công..."

Tưởng Tử Hàn đọc nhanh như lướt gió, đã nắm bắt được trọng điểm của lộ trình từ trước mới cắt ngang lời anh ta: "Chuyện bên phía Hải Thành giao cho Cố Vũ Tùng, sau này có thể không đi thì không đi, có việc gì cứ bảo họ liên hệ thẳng với Cố Vũ Tùng. Lịch trình gần đây cứ lên kế hoạch ở thủ đô đi."

"... Vâng."

...

Đến tối.

Bên trong căn hộ riêng của Tô Thần Nam.

Tưởng Tử Hàn, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam mỗi người cầm một ly rượu vang, nằm ngoài ban công ngắm bầu trời đêm mù mịt.

Lục Minh Hạo giơ ly rượu lên về phía của Tưởng Tử Hàn: "Chúc mừng anh đã thuận lợi tiếp nhận Tưởng Thị. Mấy ông già kia không làm khó dễ anh chứ?"

Tô Thần Nam công tâm nói: "Có cái bánh lớn như MG trấn giữ, dù có người không cam lòng cũng không dám lên tiếng phản đối."

"Haiz."

Lục Minh Hạo nhấp một ngụm rượu: "Nhưng đáng tiếc, MG là tâm huyết nhiều năm của anh Tưởng đấy. Từ lúc mười tám tuổi lập nghiệp tới nay, vất vả lắm mới gầy dựng được sự nghiệp như này. Nói khó nghe một chút thì trong tương lai, MG so ra còn có giá trị hơn cái chức vụ tổng giám đốc của Tưởng Thị nhiều."

Tô Thần Nam nhìn sang Tưởng Tử Hàn, nói: "Có vài chuyện, không thể lấy giá trị ra để suy xét được. Ví dụ như, có thể Tử Hàn chỉ là đang muốn tìm cơ hội báo đáp nhà họ Tưởng thôi thì sao?"

Tưởng Tử Hàn nghe hai người bạn của mình thay nhau mỗi người một câu, mím môi thưởng thức rượu trong ly, không màng mà nói: "Lấy mạnh kết hợp với mạnh thôi, chặn họng đám người kia để được yên ổn."

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đưa mắt nhìn nhau.

Cái giá để đổi lại sự yên ổn này, cũng hơi đắt quá rồi đấy.

Nhưng mà cả hai đều biết, từ trước tới nay Tưởng Tử Hàn chưa bao giờ làm một cuộc giao dịch nào lỗ vốn cả.

Vào lúc này lựa chọn thu mua lại MG, dĩ nhiên là đã có ý đồ tầm cỡ nào đó ở phía sau rồi.

Nói không chừng, anh đang có âm mưu mở rộng bờ cõi rộng thêm nữa.

Lòng hóng chuyện của Lục Minh Hạo nổi lên, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Tưởng Tử Hàn, cảm thấy cũng không phải là kiểu vui vẻ gì cho cam, bèn không dám nói lung tung nữa.

Tô Thần Nam cụng ly với Tưởng Tử Hàn một cái: "Nếu như đã chọn đính hôn với Sở Thu Khánh rồi thì quên hết chuyện quá khứ đi, chuẩn bị tinh thần cho tốt làm một chú rể đúng mực."

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mấp máy khóe môi, không nói gì cả.

Cũng trong lúc đó.

Ở một nơi riêng tư nào đó trong thủ đô.

Giữa một bầu không khí gào thét inh ỏi, một đám bè nhiều hơn bạn của Tưởng Diệc Sâm đang ồn ào nâng chén: "Nào, cạn ly vì tổng giám đốc Tưởng tương lai của chúng ta nào!"

"Cạn ly!"

"Cốp cốp cốp..."

Tiếng ly va chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng được tách ra.

Tất cả mọi người đều uống một ngụm đầy ắp.

"Diệc Sâm đúng là số hên nha. Còn tưởng sau này anh ấy cùng lắm cũng chỉ là chủ của nhà họ Tưởng, chủ nhân của Tưởng Thị mà thôi, ai có ngờ đâu bây giờ lại có thêm một công ty MG, đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, có muốn từ chối cũng không được nữa là."

"Đúng đó, nói đi nói lại, cái thằng cậu ba nhà anh có phải là thằng ngu không vậy chứ?"

"Ha ha ha, thông minh quá cũng sẽ bị tác dụng ngược đó."

"Mọi chuyện đã an bài sẵn rồi, Diệc Sâm định khi nào thì lấy lại vị trí thuộc về anh vậy?"

Tưởng Diệc Sâm nghe lời khen tặng có cánh của mọi người khiến tâm trạng rất tốt, chỉ thiếu viết hẳn lên trên mặt nữa mà thôi.

Lại đổ thêm một ly rượu đầy nữa.

Anh ta mỉm cười, tiếp tục cụng ly với tất cả mọi người: "Vẫn phải cảm ơn sự ủng hộ trong thời gian qua của các anh em, tôi cũng không nói mấy lời có cánh gì nhiều nữa, sau này có chuyện gì cần nhờ vả cứ mở miệng. Còn chuyện lấy lại vị trí tổng giám đốc thì không gấp, thằng em ba của tôi có thể dẫn dắt MG kinh doanh được quy mô như hiện tại chứng tỏ thực lực không thể xem thường, nó cũng không phải là loại ngu ngốc có thể dắt mũi được."

"Anh cam tâm ở dưới trướng của nó à?"

Tưởng Diệc Sâm khẽ nhếch môi cười, con ngươi khẽ khàng đảo xuống phóng ánh mắt nham hiểm nhìn xung quanh: "Có gì mà không cam tâm chứ. Nó càng ra sức thì tương lai của tôi càng có thu hoạch lớn. Không những tôi phải làm một con tốt nhỏ chăm chỉ dưới tay nó, mà còn phải tạo quan hệ tốt với nó nữa kìa. Tận dụng khoảng thời gian đó để hoàn toàn hiểu rõ được nó, để nó phải làm việc bán mạng cho tôi."

Mấy lời nhẹ tựa như lông hồng lại khiến người nghe đều đồng loạt rùng mình, toát mồ hôi hột.

Có người rót rượu thay cho Tưởng Diệc Sâm: "Nếu để tôi nói thì năng lực của anh cũng không thua kém gì cậu ta. Nếu Tưởng Thị ở trong tay anh thì sẽ chỉ phát triển lên thêm. Huống hồ, không phải anh còn có tuyệt chiêu cuối sao? Đưa ra đi, khống chế cậu ta phải bán mạng cho anh không phải sẽ càng tốt hơn à?"

Tưởng Diệc Sâm chỉ liếc mắt nhìn người kia: "Cái gọi là tuyệt chiêu cuối chính là mang nghĩa đòn trí mạng, chỉ dùng được có một lần thôi. Một thứ vũ khí đáng giá như vậy làm sao có thể tùy tiện mang ra được chứ. Cứ để cho nó tung hoành một trận trước đã, cố gắng làm việc kiếm tiền cho tôi, đợi tới khi kiếm được đủ rồi thì ra tay cũng chưa muộn."

"Vẫn là Diệc Sâm tài giỏi, bước đi này đúng là dự trù kĩ lưỡng, chúng tôi thật sự phục sát đất. Không nói nữa không nói nữa, uống rượu đi..."

Tưởng Diệc Sâm lơ là cụng ly với mọi người, ánh mắt lại dán vào màn hình điện thoại vừa mới nhận được một tin nhắn.

Tin gửi từ nước Úc.

Nội dung chỉ có một tấm hình.

Bên trong hình là Tống Hân Nghiên đang đẩy Dạ Vũ Đình rảo bước dưới ánh hoàng hôn.

Nam thanh nữ tú, kết hợp với phong cảnh diễm lệ thực sự là vô cùng đẹp mắt…

Ở thành phố C của nước Úc.

Buổi tối.

Tống Hân Nghiên nhận cuộc gọi video tới của Khương Thu Mộc.

"Tăng tắng tăng tằng, tớ về nhà rồi nè, mọi chuyện đều ổn cả."

Tống Hân Nghiên nhìn vào màn hình liên tục chuyển động, cười nói: "Vậy được rồi."

Khương Thu Mộc nhìn cô đầy nghi hoặc: "Có tâm sự gì à? Có phải là vì chuyện mà Cố Vũ Tùng tới nói với cậu trước lúc về cùng với tớ không? Anh ta nói gì với cậu thế?

Đã nói gì ư?

Tống Hân Nghiên thoáng bối rối, không kìm được mà nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Cố Vũ Tùng chỉ đưa cho cô một tờ giấy màu đỏ với dòng chữ giấy chứng nhận ly hôn màu bạc: "Anh Hàn bảo tôi giao cái này cho chị."

Lúc chưa thật sự ly hôn, Tống Hân Nghiên còn vô cùng mong đợi có thể nhanh chóng lấy được tờ giấy màu đỏ này.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã trở thành sự thật rồi, cô lại cảm thấy trái tim mình lập tức trống rỗng.

Cố Vũ Tùng thở dài nói: "Nói thật nha, ban đầu tôi cũng không xem trọng lắm chuyện hai người tới với nhau. Sau đó lại cảm thấy tình cảm của cả hai hẳn có thể phát triển bền chặt tới sau này. Ai mà ngờ giữa đường đùng một cái lại gãy gánh... Chia tay cũng chia tay xong rồi, sau này mỗi người tự sống thật tốt, vậy cũng đã rất tốt rồi..."

Tống Hân Nghiên không nhớ nổi những lời anh ta nói phía sau.

“Nghiên, Hân Nghiên?” Khương Thu Mộc không ngừng vẫy tay với màn hình điện thoại: “Hỏi cậu đấy, cậu sao lại thất thần thế? Miệng tên khốn Cố Vũ Tùng đúng là kín như bưng, tớ một đường đi hỏi anh ta lại không tiết lộ nửa chữ cho tớ biết ấy.”

Tống Hân Nghiên cười cười: “Thú thật cũng chẳng phải chuyện lớn gì, anh ta chỉ là đến đưa tớ giấy ly hôn thay Tưởng Tử Hàn thôi.”