Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 174




Tống Hân Nghiên gật đầu xong đi ra ngoài: “Xong thì gọi tôi.”

Dạ Vũ Đình cũng không gọi.

Tống Hân Nghiên tự canh thời gian, gõ cửa nhắc nhở rồi mới đẩy cửa đi vào.

Dưới gầm giường bệnh có ngăn kéo che lại, bô đi tiểu để bên trong.

Cô cứ thế mang vào WC đổ, rửa sạch xong lại mang ra, để trên ngăn kéo dưới giường.

Chẳng thèm để ý mà cười: “Anh không cần để ý chi cho mệt người, nếu như thật sự không chấp nhận được thì cứ coi tôi là bác sĩ đi. Trong mắt bác sĩ thì bệnh nhân chẳng phân nam nữ gì đâu.”

Dạ Vũ Đình: “…”

Rõ ràng trong lòng Tống Hân Nghiên bây giờ anh ta cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi.



Dù sao Dạ Vũ Đình cũng mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe không tốt, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Di động của Tống Hân Nghiên vang lên, có cuộc gọi đến.

Cô nhìn Dạ Vũ Đình, đi ra ngoài nhận cuộc gọi.

“Đầu Gỗ à.”

Tống Hân Nghiên sảy thai còn chưa hồi phục hoàn toàn, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt ảm đạm tiều tụy, nhìn qua còn giống bệnh nhân hơn cả Dạ Vũ Đình đang nằm trong phòng bệnh.

Khương Thu Mộc liếc phát đã thấy bất thường: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại tiều tụy như thế?”

“Không có gì. Chắc tại mới đến nên chưa thích nghi được thôi.”

“Tống Hân Nghiên, hai đứa mình là ai hả, cậu nói dối nửa chữ thôi tớ liếc mắt cũng biết đó! Một là nói thật đi, hai là tớ lập tức mua vé máy bay đuổi qua bên đó, cậu tự chọn một cái đi.”

Tống Hân Nghiên thở dài, dựa vào tường cười khổ, quả nhiên người hiểu mình nhất mãi mãi là người bên cạnh mình.

Cô kể lại chuyện mình ngẫu nhiên gặp được Dạ Vũ Đình, rồi cả chuyện anh ta vì cứu mình mà bị thương.

Khương Thu Mộc nghe xong liền hỏi ngay: “Cậu có sao không? Có bị thương không? Lúc trước tớ không nên đồng ý cho cậu đi một mình sang đó mới phải. Xảy ra chuyện như thế mà không có ai bên cạnh…”

“Đầu Gỗ, tớ không sao. Một cọng tóc cũng không sao!” Tống Hân Nghiên ngắt lời cô ấy.

“Được rồi, tạm tin cậu đấy.” Khương Thu Mộc nhẹ nhàng thở hắt ra: “Cái anh Dạ Vũ Đình này vẫn đáng mặt đàn ông. Đúng rồi, bây giờ cậu có tính toán gì chưa? Nếu như cả đời anh ta cứ như thế thì sao? Cậu còn phải học nữa mà.”

Tống Hân Nghiên yên lặng chớp mắt: “Vốn định cuối tuần sau đi báo danh, nhưng bây giờ thay đổi ý định rồi. Chuyện báo danh để sau vậy, ít nhất cũng phải đợi đến lúc Dạ Vũ Đình khỏe lại đã.”

Khương Thu Mộc có chút lo lắng: “Cậu phải cân nhắc cho kỹ. Đừng để thoát khỏi bể khổ rồi lại đưa hết tim gan cho một người đàn ông khác. Đến lúc đó lại như…”

Cô ấy không nói hết.

Tống Hân Nghiên cười tự giễu: “Sẽ không đâu. Tim đã chết rồi, sao có thể đưa cho người khác được chứ?”

Tuy bây giờ cô không vứt bỏ lý tưởng buông bỏ cuộc đời.

Nhưng cũng chỉ là một người đi lại giữa thế gian không có tình cảm mà thôi.

Nhưng cô hiểu rõ, chỉ có tiếp tục sống tốt, làm chuyện mình nên làm, sau này có lẽ mới có khả năng tìm về được trái tim của mình.



Hải Thành.

Sau khi Khương Thu Mộc cúp điện thoại, Giang Bảo Lâm đứng sau lập tức hỏi: “Em không định qua đó một chuyến sao?”

Đúng vậy, anh ta lo cho Hân Nghiên cho nên mới bảo em họ gọi cho cô trước mặt mình.

Cuộc nói chuyện ban nãy của hai người, anh ta đã nghe hết.

Không đợi Khương Thu Mộc trả lời, anh ta lại nói: “Anh đi với em.”

“Không được!”

Khương Thu Mộc thẳng thừng từ chối, nói: “Nếu chúng ta đi thì Tưởng Tử Hàn chắc chắn sẽ biết, tung tích của Hân Nghiên sẽ bị chúng ta làm lộ. Tạm thời quan sát trước đã, không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Giang Bảo Lâm khó hiểu: “Vậy em muốn ở đây tiếp tục sốt ruột lo lắng cho cô ấy như thế mãi à?”

Khương Thu Mộc trấn an nói: “Yên tâm đi, Tống Dương Minh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì ở bên đó đâu.”

Cô ấy khựng lại một nhịp rồi lại nói tiếp: “Nể mặt anh là anh họ của em, em nhắc nhở anh một câu, nhanh chóng buông bỏ tâm tư của anh đối với Hân Nghiên đi. Giờ lòng cô ấy thật sự đã như tro tàn rồi, sẽ không dễ dàng yêu đương gì nữa đâu…”

Giang Bảo Lâm nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Không sao, anh sẽ không nói cho cô ấy biết, sẽ không thêm gánh nặng cho cô ấy đâu. Em phải quan tâm cô ấy nhiều chút, cô ấy cần gì thì chúng ta hỗ trợ cô ấy.”

“Vâng.”

Khương Thu Mộc nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng rất xoắn xuýt.

Mặc kệ có chuyện gì thì cũng phải đi một chuyến xem Hân Nghiên thế nào, nhưng phải làm sao mới né được Tưởng Tử Hàn đây?



Nước Úc, thành phố C.

Tới đêm.

Dạ Vũ Đình có thói quen đọc sách trước khi ngủ, Tống Hân Nghiên đưa sách cho anh ta, cô rảnh rang ở bên cạnh thì dựng giá vẽ lên, chuẩn bị tùy tiện quẹt vài nét.

Dạ Vũ Đình cảm thấy hứng thú: “Em còn biết vẽ nữa à? Vẽ cho tôi một bức được không?”

Tống Hân Nghiên đánh giá anh ta một chút, gật đầu đồng ý: “Nhưng tôi vẽ không giỏi lắm đâu.”

“Không sao. Chỉ cần do em vẽ thì dù thế nào tôi cũng thích.”

Dạ Vũ Đình cầm sách, điều chỉnh thành một tư thế tự cho là rất đẹp trai: “Có thể bắt đầu được rồi.”

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta mấy lần, bắt đầu vẽ phác trên giấy.

Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng lạnh nhạt, ánh mắt vừa đen vừa sáng, cứ như thể chỉ liếc qua là có thể nhìn thấu, nhưng thực ra lại chẳng thể nhìn ra điều gì.

Chân mày anh ta rất dày, là điển hình của mày kiếm, nghiêng nghiêng chạm vào tóc mai, khí thế sắc bén, sát phạt quyết đoán như thể toát ra từ giữa mày.

Mũi cao môi mỏng, xương quai hàm sắc ngọt như dao, thanh lãnh lưu loát.

Anh ta cười, nhưng nụ cười rất nhạt, vui giận không hiện lên mặt…

Tay cầm bút của Tống Hân Nghiên loạt xoạt không ngừng, người đàn ông trên giấy dường như chỉ cần vẽ một lần là xong.

Đó là khuôn mặt đẹp trai đã khắc sâu trong đầu.

Vẽ xong cô lập tức ngây người.

Rõ ràng cô đang vẽ Dạ Vũ Đình, sao trên tranh lại xuất hiện khuôn mạt của Tưởng Tử Hàn…

Tống Hân Nghiên ngây người vài giây, đột nhiên hoàn hồn.

Cô vội buông bút, xé tờ giấy trên giá vẽ xuống, hung hăng vò thành một cục ném vào thùng rác.

Dạ Vũ Đình ngồi trên giường, vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt thì luôn đặt trên người Tống Hân Nghiên, nhìn cô vẽ, rồi lại nhìn cô xé tranh bắt đầu lại lần nữa…

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đến lúc điều dưỡng vào nhắc nhở bệnh nhân đi nghỉ ngơi, Tống Hân Nghiên mới dừng bút.

Dạ Vũ Đình hoạt động phần thân dưới vì ngồi lâu mà tê cứng: “Cho tôi xem với.”

Tống Hân Nghiên xoay giá vẽ.

Trong tranh là một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh, đang ôn hòa ngồi trên giường bệnh đọc sách.

Tuy không tỉ mỉ nhưng rất sinh động.

Dạ Vũ Đình rất hài lòng: “Không ngờ em vẽ đẹp như vậy…”

“Ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên đỡ Dạ Vũ Đình nằm xuống, bật đèn ngủ lên rồi đến chỗ sô pha nằm xuống.

Hai ngày nay cô không được yên tâm nghỉ ngơi một phút nào.

Vừa nằm xuống đã thấy cả người mệt lả từ cả thể xác lẫn tinh thần, chớp mắt một cái đã ngủ say như chết, nửa đêm điều dưỡng đến thay thuốc cũng không biết.

Điều dưỡng dọn dẹp xong định đi.

Dạ Vũ Đình nén giọng nhỏ tiếng nói: “Tìm giúp tôi bức tranh bị vò nát trong thùng rác với.”

Điều dưỡng cười gật đầu, tìm tranh cho anh ta.

Dạ Vũ Đình vuốt phẳng nếp nhăn từng chút một.

Khi nhìn thấy người đàn ông trên bức tranh, tâm trạng vui vẻ nháy mắt biến mất.

Vẻ ấm áp trên mặt biến mất, bị thay bằng lạnh lẽo nham hiểm và hung ác.



Hải Thành.

Cố Vũ Tùng chặn Khương Thu Mộc trước cửa phòng vẽ tranh của cô ấy.

Khương Thu Mộc tức giận trừng mắt đi anh ta: “Tránh ra mau đi, chó ngoan không cản đường.”

Cố Vũ Tùng không chấp nhặt với cô ấy: “Tôi đến tìm cô…”

“Thôi khỏi.”

Khương Thu Mộc lập tức giơ tay ngăn lại: “Muốn thăm dò chuyện của Hân Nghiên thì miễn. Nếu cảm thấy chúng ta là bạn bè, muốn mời tôi ăn một bữa hay đi uống trà gì gì đó thì tôi sẽ rất sẵn lòng.”