Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 153




“Sao thế? Có phải do đồ ăn lạnh không?”

Chị Đinh sợ hãi.

Đồ ăn mới lấy ra từ hộp giữ nhiệt, cả bát đũa chén cả đồ ăn đều nóng hôi hổi mà.

Tống Hân Nghiên nôn khan xong hết rồi thì không nôn nữa.

Cô uống một hớp nước để ép xuống, cười nói: “Không sao đâu, có thể là do vừa nãy ăn nhanh quá thôi.”

Chị Đinh lo lắng: “Mợ chủ, mợ cứ bữa đói bữa no như vậy không tốt đâu, cơ thể không chịu nổi. Đừng tra tấn bản thân như vậy, cho dù cậu chủ…”

“Chị hiểu lầm rồi, tôi không tra tấn bản thân.”

Tống Hân Nghiên ôn hòa chặn lời chị Đinh: “Đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của tôi thôi. Mấy năm nay, cho dù là học tập hay là công việc, cứ khi nào quá bận hay áp lực quá lớn là lại xuất hiện phản ứng sinh lý như vậy.”

Vẻ mặt của chị Đinh rõ ràng là không tin.

Không phải là mang thai đấy chứ?

Chị Đinh còn chưa hỏi ra miệng, Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ cười: “Chuyện của tôi với Tưởng Tử Hàn… Đã qua cả rồi. Tôi không còn thấy buồn bã, cũng không đau lòng gì nữa, lại càng không có thời gian để buồn bã với đau lòng. Chị Đinh, tôi không từ bỏ, tôi sẽ vẫn luôn ở đây. Nếu tôi với anh ấy vẫn còn duyên phận, có lẽ sẽ có một ngày anh ấy trở về. Chỉ cần anh ấy trở về, sẽ nhìn thấy tôi vẫn luôn ở đây chờ anh ấy. Nếu thật sự không còn duyên phận thì thôi vậy. Tôi không phải loại người ngày ngày gạt lệ khóc trời khóc đất. Mất đi một người, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục. Dù sao thì tôi cũng phải kiếm tiền nuôi cái nhà này, nuôi cả đống nhân viên cấp dưới…”

Chị Đinh vừa vui mừng vừa đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào.

So sánh với việc buồn bã khóc lóc, chị ấy vẫn thích Tống Hân Nghiên như bây giờ hơn.

Có mục tiêu, có kế hoạch, tích cực hướng về phía trước.

Chị ấy vội đưa một bát canh cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên không dám uống từng ngụm lớn nữa, cũng không có khẩu vị ăn uống gì nữa, rề rà uống xong bát canh rồi lên lầu rửa mặt.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ khi nam chủ nhân còn ở đây.

Sách với khung ảnh đầu giường, cái kẹp cà vạt, cặp bàn chải đánh răng, ly súc miệng, khăn bông, sữa rửa mặt trong nhà tắm…

Tống Hân Nghiên nhìn qua sữa tắm dành cho nam và nữ, khóe môi vô thức gợi lên, bất giác buột miệng thốt ra: “Tưởng Tử Hàn, giúp em lấy cái áo ngủ. Cái bộ…”

Câu nói sau đó đột nhiên mắc kẹt lại.

Bên ngoài gian phòng yên tĩnh trống trải làm người ta hốt hoảng.

Cô cười tự giễu, kéo khăn tắm quấn quanh người mình rồi đi ra ngoài cầm áo ngủ vào.

Tắm rửa, rửa mặt, đắp mặt nạ, lại đánh răng.

Khi cô đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng thì lại sửng sốt lần nữa.

Trên đầu bàn chải nam đặt nằm ngang không biết từ khi nào đã được cô bóp kem đánh răng lên trên.

Tống Hân Nghiên cắn bàn chải đánh răng của mình rồi nhìn cái bàn chải đánh răng kia một hồi lâu, cuối cùng mới nản lòng cười một tiếng.

Cô tìm một cái túi, thu hết tất cả bàn chải đánh răng, khăn bông, dao cạo râu, nước cạo râu, sữa rửa mặt, mấy đồ vật linh tinh của Tưởng Tử Hàn vào.

Phòng tắm lập tức trống hơn một nửa, trái tim cô cũng trống rỗng theo.

Cô gượng ép nhếch khóe môi lên, tự lẩm bẩm: “Như vậy rất tốt, mắt không thấy tâm không phiền.”

Cô không có nhiều thời gian để bị ảnh hưởng.

Còn năm ngày nữa.

Nếu sản phẩm mới không thể làm danh tiếng của Nghiên Mị đảo ngược lại thì Tống Thị sẽ hoàn toàn sụp đổ trong tay cô.

Đây chính là tâm huyết hơn nửa đời của ông nội, nhất định không thể để nó bị hủy hoại trong tay cô được!

“Tống Hân Nghiên, cố lên!”

Tống Hân Nghiên đứng trước gương nắm chặt nắm đấm: “Từ hôm nay trở đi, ngủ sớm dậy sớm, tinh thần phải phấn chấn, phải… toàn lực ứng phó!”



Lô son môi Văn Sang đầu tiên được đưa ra thị trường đúng thời hạn.

Tống Hân Nghiên lập tức triệu tập cuộc họp với những nòng cốt trong công ty, triển khai việc quảng bá, tiêu thụ và chăm sóc khách hàng sau bán hàng.

Kết thúc cuộc họp, cô đứng ở vị trí chủ giảng bên trên, trịnh trọng cúi người với tất cả mọi người đang ngồi trước bàn họp: “Bởi vì lý do của cá nhân tôi mà làm cho mọi người bị liên lụy theo, tôi rất xin lỗi, cũng cảm ơn mọi người vẫn không rời không bỏ đến tận bây giờ, vẫn cùng tôi xông pha mặt trận. Mấy ngày sắp tới sẽ rất vất vả cho mọi người vì phải cùng nỗ lực với tôi, chúng ta hãy cố gắng đánh một trận chuyển mình thật đẹp mắt nhé.”

“Tổng giám đốc Tống yên tâm, chúng tôi cũng là một phần của Tống Thị, nỗ lực vì công ty vốn là điều chúng tôi nên làm.”

“Tương lai của công ty cũng là tương lai của chúng tôi, toàn lực ứng phó!”

“Toàn lực ứng phó!”

Mọi người dâng trào cảm xúc mạnh mẽ.

Tô Diễm An nhận xong một cuộc điện thoại cũng sôi trào nhiệt huyết.

Cô ấy kích động nói: “Tổng giám đốc Tống, một số khách hàng cũ vẫn luôn giữ mối quan hệ hợp tác hòa hảo với chúng ta sau khi nhận được hàng mẫu thì ào ào phát đơn đặt hàng với chúng ta. Bọn họ rất coi trọng son môi Văn Sang của chúng ta.”

Nhận được tin tức này, mọi người càng thêm phấn chấn, ai cũng tràn đầy tin tưởng.

Tống Hân Nghiên tươi cười: “Tốt, vậy mọi người lập tức phân công nhau hành động đi. Hotsearch, quảng cáo đều đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần đến giờ là lập tức online.”

“Vâng!”

Mọi người trong phòng họp lập tức hành động.

Tống Hân Nghiên không yên tâm, xác nhận lại phương án mở rộng tiêu thụ một lần nữa.

Tô Diễm An nhắc nhở đã đến thời gian mở link đặt hàng online.

Tống Hân Nghiên vung tay lên, hot search, quảng cáo cùng với hoạt động của tất cả những shop bán hàng online hay cửa hàng vật lý đều đồng loạt mở ra.

Trời tối rồi đến hừng đông.

Tống Hân Nghiên cùng tất cả nòng cốt vẫn ở lại công ty, cứ một lúc là lại lên xem hot search, xem phản ứng ở khu bình luận, lại xem tình hình dự thu.

Khương Thu Mộc không thể giúp những việc lớn nên bận rộn bưng trà rót nước mua đồ ăn khuya…

Số lượng tiêu thụ càng ngày càng tốt, mọi người nhìn thấy mà kích động không thôi.

Cửa hàng vật lý vừa mới mở cửa không đến một phút đã phản hồi lại đơn đặt hàng đầu tiên đã hoàn thành, sự đè nén cả đêm trong văn phòng lập tức bị đánh vỡ.

Mọi người kích động nhảy dựng lên, vừa hò hét kêu la vừa vui vẻ tươi cười trong văn phòng.

Khương Thu Mộc vỗ vỗ lưng Tống Hân Nghiên căng thẳng cả đêm, trấn an: “Bây giờ cậu có thể yên lòng được rồi chứ? Không phải nói, chỉ cần là con gái thì không ai có thể chống cự lại được loại son môi vừa đẹp, dùng tốt lại còn có lợi ích thực tế như vậy đâu. Lại còn bán với giá xuất xưởng, những người không cần son môi cũng phải mua mấy thỏi tặng bạn. Đến bây giờ mà còn chần chừ, không phải ngu thì chính là ngốc. Nhưng thế giới này, người tỉnh táo sáng suốt nhiều hơn mấy đứa trẻ trâu bị người ta dắt mũi nhiều!”

Tống Hân Nghiên nắm tay Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”

“Khách khí cái gì, tớ mua đồ ăn sáng rồi, cậu mau đi ăn một chút với mọi người đi.”

Nhân viên tăng ca cả một đêm đang ăn uống thỏa thích, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Tống Hân Nghiên đang rất hăng hái, lắc đầu: “Cậu đi trước đi, tớ vẫn chưa đói. Phải rèn sắt khi còn nóng, tớ muốn điều chỉnh lại phương án của ngày hôm nay, còn phải phái người đến tất cả các quầy chuyên doanh một chuyến, chụp lại hiệu quả dùng thử của khách hàng ở hiện trường luôn, còn phải ghi lại video phỏng vấn nữa, tăng thêm hiệu quả truyền thông…”

Vừa nói, tay cô vừa cầm bút viết viết ghi ghi gì đó trên giấy, phương án mới đã được lập ra.

Quá hưng phấn nên cô không muốn ăn gì cả, Khương Thu Mộc cũng không khuyên nữa: “Còn sắp xếp người nào nữa. Chúng ta tự mình đi một chuyến sẽ càng trực quan hơn, cũng có thể kịp thời phát hiện vấn đề.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt: “Được.”

Hai người thu dọn xong, lập tức ra ngoài.

Qua một đêm tuyên truyền lên men, son môi Văn Sang lấy xu thế không ai có thể kháng cự nhanh chóng tiến vào trong mắt của tất cả những người yêu cái đẹp.

Cửa hàng vừa mở cửa, tất cả các cửa hàng của Tống Thị liền nghênh đón khởi đầu tốt đẹp.

Lúc Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc đến cửa hàng, ngoại trừ những biển quảng cáo rợp trời ra thì còn có thể nhìn thấy cảnh tượng các cô gái đang cầm son môi Văn Sang thử màu, đang thảo luận với nhau.

Tống Hân Nghiên đi đến trước một quầy hàng, vừa đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang thử màu son.