Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 143




“Ầm!” Khay đựng trái cây đập vào bức tường cạnh cửa.

Trái cây cùng với mảnh sứ rơi vãi khắp nơi.

“A!”

Tống Mỹ Như né tránh, kêu ré lên.

Nhưng mảnh sứ bắn ra vẫn rạch thủng một đường trên quần áo của cô ta.

Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, vừa sợ vừa giận, tức giận đến mức mặt xanh mét, cắn răng nói: “Phượng hoàng mất lông còn không bằng gà. Bây giờ chúng mày cũng chỉ có thể phát giận với tao thôi, ra vẻ cái gì thế. Tao đại nhân rộng lượng, không chấp nhặt với mấy con điên chúng mày. Một con rách nát, một con lừa đảo, nồi hỏng đi với vung nát, cặp chị em rách nát chúng mày xứng với nhau lắm!”

Khương Thu Mộc tức lồng lộn lên, đang chuẩn bị ra tay thì Tống Hân Nghiên đã cầm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh phi đến.

“A!!!”

Tống Mỹ Như kêu ré lên chạy nhanh ra bên ngoài trốn: “Con điên chết tiệt Tống Hân Nghiên kia, mày chờ đấy cho tao!”

Vừa kêu gào vừa chạy ra ngoài.

Tống Hân Nghiên phi dao gọt hoa quả về phía cô ta: “Bạn tôi là loại người gì không đến phiên chị ở đây nói ra nói vào!”

Tống Mỹ Như sợ đến mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, vẫn may là dao không đâm vào lưng cô ta.

Cô ta thở phào rồi chạy đi thật xa, mãi cho đến khi phát hiện Tống Hân Nghiên không đuổi theo nữa thì mới căm giận dừng lại.

“Tống Hân Nghiên, cứ chờ mà xem! Mày cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao, nằm mơ đi!”

Cô ta lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi đi: “Trang đầu Hải Thành phải không? Tôi có tin nóng…”

Tống Mỹ Như kể hết chuyện Tống Hân Nghiên trả thù vì Hoắc Tấn Trung thay lòng đổi dạ, rồi lại thả thính nhầm Tưởng Tử Hàn ra.

Đương nhiên là cô ta tách mình ra khỏi chuyện đó.

“Tôi muốn tin tức này trở thành hot search, dùng bao nhiêu tiền cũng không sao cả!”

Cô ta vừa lòng tắt điện thoại, sau đấy căm phẫn tàn độc nhìn về phía phòng bệnh: “Làm Tưởng Tử Hàn mất hết mặt mũi như vậy, có lẽ anh ấy sẽ tức giận đến mức hận không thể giết con khốn Tống Hân Nghiên đấy? Giết mới tốt, loại khốn nạn như mày không xứng đáng sống trên đời này! Ha ha ha ha…”

Tống Mỹ Như bắt đầu tưởng tượng cảnh Tống Hân Nghiên bị chặt thành tám mảnh.

Càng nghĩ càng thấy đắc ý, càng nghĩ càng thấy kích động, cuối cùng điên cuồng phá lên cười.

Giang Bảo Lâm cầm bình giữ nhiệt vừa mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Tống Mỹ Như.

Lúc đi ngang qua bàn trực của y tá, anh ta nói với y tá ngồi đối diện bên trong: “Trong thang máy có một cô gái thần kinh không bình thường, chắc là bệnh nhân khoa tâm thần của bệnh viện các cô chạy ra đấy, mau cho người bắt về đi, nguy hiểm lắm.”

Y tá kinh hãi, vội vàng gọi điện thoại kêu người tới bắt người.

Giang Bảo Lâm đẩy cửa phòng bệnh của Khương Thu Mộc ra, lập tức bị mớ hỗn độn trong phòng bệnh cùng với dáng vẻ thê thảm của hai người dọa cho giật thót: “Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Hân Nghiên thất thần ngồi trên ghế, cả người dại ra.

Khương Thu Mộc thì đang thu dọn mảnh sứ vỡ và trái cây trong phòng bệnh, cảm xúc trầm xuống nói hết chuyện vừa rồi ra.

Giang Bảo Lâm không nhịn được mà nhíu mày trách mắng cô ấy: “Em làm liều quá đấy.”

Anh ta đặt bình giữ nhiệt đồ ăn xuống, đi đến chỗ Tống Hân Nghiên, đau lòng nói: “Cho em mượn vai này, muốn khóc thì cứ khóc. Đừng cố kìm nén, trút hết ra là ổn cả thôi.”

Trên cổ Tống Hân Nghiên xanh tím cả mảng, nhìn vào khiến người ta kinh hãi, cũng làm người ta phải đau lòng.

Hơi thở Giang Bảo Lâm cũng vì thế mà khựng lại

Mặt Tống Hân Nghiên không chút biểu cảm, cô nhếch môi, khàn giọng cười nói: “Cảm ơn anh, đã trút ra hết rồi, không có khó chịu gì hết, cũng không có chuyện kìm nén hay không kìm nén.”

Cô ngẩng mặt lại, ép lại dòng nước ấm nóng trong đáy mắt, nhìn Giang Bảo Lâm cười đùa nói: “Mấy năm nay, em từ chối nhiều người theo đuổi như vậy, cũng đến lúc phải bị đàn ông từ chối vứt bỏ một lần rồi. Ông trời công bằng lắm, huề nhau cả thôi.”

Giang Bảo Lâm thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dịu dàng nói: “Không có gì mà huề với không huề hết. Theo đuổi em là bởi vì em ưu tú, mỗi người thích em đều bị em hấp dẫn không phải là lỗi của em, những người bị em từ chối cũng cam tâm tình nguyện, không có oán giận gì hết. Em đừng áp đặt những chuyện này lên người mình. Tưởng Tử Hàn đối xử như vậy với em là do anh ta không có mắt nhìn!”

Tống Hân Nghiên cười cười, không nói gì nữa.

Cứ như vậy mà trầm mặc ngồi trong phòng bệnh cả một buổi trưa.

Mặt Khương Thu Mộc cùng Giang Bảo Lâm chứa đầy vẻ u sầu, hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì.

Trời bắt đầu tối xuống.

Tống Hân Nghiên hoàn hồn, lạnh nhạt dửng dưng cười nói với Giang Bảo Lâm: “Anh trở về đi, nói với một tiếng dì Cao, để tối nay dì ấy không cần tới đây nữa. Em ở lại đây với Thu Mộc rồi.”

Giang Bảo Lâm đang muốn nói gì đó thì Khương Thu Mộc đã nhanh chóng đánh mắt ra hiệu, ngăn anh ấy lại.

“Cứ để Hân Nghiên ở lại với em đi.”

Cô ấy đè giọng xuống: “Để cậu ấy về em cũng không yên tâm được.”

Giang Bảo Lâm gật đầu, bất đắc dĩ rời đi.

Anh ấy mới đi một lát thì cửa phòng bệnh chợt có người gõ cửa.

“Chắc là anh họ không yên tâm, lại chạy về đấy.” Khương Thu Mộc lẩm bẩm, mất kiên nhẫn chạy ra mở cửa: “Sao anh lại quay… thư ký Chúc?”

“Mợ… cô Tống có ở đây không?”

Khương Thu Mộc quay đầu lại.

Tống Hân Nghiên đã đi tới cửa phòng bệnh: “Thư ký Chúc, có chuyện gì thế?”

Chúc Minh Đức thở dài: “Sếp bảo tôi đưa cái này tới.”

Anh ta đưa một phần văn kiện ra.

Tống Hân Nghiên nhận lấy.

Trang đầu của văn kiện in “Đơn ly hôn”, ba chữ kia lập tức làm mắt cô đau đớn.

Tuy đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này, nhưng khi thật sự nhìn thấy, Tống Hân Nghiên vẫn không nhịn được mà cả người căng chặt lại, xoang mũi đau xót, hốc mắt ẩm ướt nong nóng, thiếu chút nữa đã sụp đổ khóc lên.

Cô tiện tay lật ra, phía dưới trang cuối cùng, tên Tưởng Tử Hàn rồng bay phượng múa ký trên giấy, nét chữ cứng cáp.

Trái tim của Tống Hân Nghiên cũng như bị nét bút sắc bén kia cứa qua, ào ào ứa máu, đau đến chết lặng.

Khương Thu Mộc đoạt lấy đơn ly hôn trong tay cô.

Cô ấy nhanh chóng lật ra: “Tưởng Tử Hàn có ý gì thế? Hôn nhân nói kết là kết, nói ly là ly được sao?”

Chúc Minh Đức thở dài.

Cô chị này giở chứng gì thế!

Ông chủ nhà mình kết hôn ly hôn với bà chủ, chẳng lẽ không phải do một tay cô ấy thúc đẩy hay sao!

Sao cô ấy còn không biết xấu hổ mà tức giận chứ!

Khương Thu Mộc tức giận ném tờ đơn ly hôn trong tay đi, lạnh lùng mỉa mai: “Tuy đúng là anh ta rất tức giận, mà tức giận cũng phải thôi. Nhưng trong đơn ly hôn này nói cái khỉ gì mà lừa gạt trong hôn nhân, ly hôn sẽ không phân chia tài sản? Ai thèm tài sản của anh ta thế? Đúng là lúc trước Hân Nghiên tiếp cận anh ta có mục đích là sai, nhưng anh ta không sai chắc? Nếu anh ta không có mục địch không muốn người khác biết thì có thể kết hôn với cô gái xa lạ mới thả thính mình hai câu ngay lần đầu gặp được ư? Anh ta coi ai là đồ ngốc thế!”

Cô ấy thật sự rất tức giận.

Vừa tức vừa thấy áy náy.

Có ai mà không phạm sai lầm đâu?

Chỉ một chút hiểu lầm nhỏ như vậy, sao anh ta không thể bỏ qua được thế?

Ban ngày anh ta bắt nạt người ta như vậy, bây giờ lại còn ném đồ tới đây để sỉ nhục?

Rõ ràng Hân Nghiên thích anh ta, yêu anh ta như vậy.

Mắt anh ta mù rồi hả, sao lại không nhìn ra được!

Càng nghĩ càng thấy tức.

“Bệnh thật rồi!” Khương Thu Mộc đỏ mắt mắng, đơn ly hôn bị nắm chặt đến mức nhàu đi: “Tớ đi tìm anh ta!”

Cô ấy bừng bừng tức giận đẩy Chúc Minh Đức ra, đi ra ngoài.

“Đầu Gỗ!”

Tống Hân Nghiên túm chặt cánh tay cô ấy.

Khương Thu Mộc đỏ mắt quay đầu lại: “Cậu đừng cản tớ, chỗ tớ có chứng cứ, chắc chắn có thể…”

“Chừa lại cho tớ chút tôn nghiêm đi.”

Giọng của Tống Hân Nghiên rất thấp, cũng rất khàn. Rõ ràng nghe không thấy có sức nặng gì, nhưng lại lập tức cắt đứt lời nói tức giận như pháo nổ của Khương Thu Mộc.

Khương Thu Mộc đột nhiên khàn giọng.

Đôi mắt chua xót khó chịu.

Tống Hân Nghiên rút đơn ly hôn trong tay cô ấy, duỗi tay về phía Chúc Minh Đức: “Cho tôi mượn bút dùng chút đi.”

Chúc Minh Đức vội vàng lấy bút của mình rồi vặn ra, đưa hai tay qua.

Tống Hân Nghiên nhận lấy, xoẹt xoẹt vài nét bút, ký tên mình xuống.

Cô khép tờ đơn rồi cô trả lại cùng với bút: “Phiền anh trở về nhờ chị Đinh thu dọn hết những đồ còn lại ở Mịch Viên đưa qua đây, tôi không tới lấy đâu.”

Những thứ thật sự thuộc về cô cũng không nhiều, rất nhiều thứ đều là Tưởng Tử Hàn mua thêm cho cô.

Tống Hân Nghiên lại nói thêm một câu: “Mấy cái như quần áo thì không cần, giúp tôi thu dọn văn kiện với máy tính tôi để ở đó là được.”