Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 130




Tưởng Tử Hàn không trả lời, rút điện thoại trong túi ra ném cho Cố Vũ Tùng: “Tìm vài người trông chừng Dạ Vũ Đình, điều tra nơi gửi của tấm hình kia.”

Cố Vũ Tùng nhận lấy điện thoại di động, hơi ngạc nhiên.

Bấy giờ mới hiểu ra, anh đang nói tới tấm ảnh chụp Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên mập mờ với nhau mà mấy ngày trước có người gửi tới điện thoại của anh.

“Anh Hàn, cần gì phải để ý, rõ ràng là có người muốn chia rẽ quan hệ của anh với chị dâu. Những người có khả năng làm loại chuyện này quá nhiều. Những người thích anh, thích chị dâu đều là đối tượng tình nghi.”

“Cậu đang muốn nói đến Sở Thu Khánh?”

Cố Vũ Tùng sờ mũi, không nói gì.

Chuyện thần tiên đánh nhau thế này, dính phải một đống phiền phức thì vẫn còn nhẹ, hễ sơ sẩy chút thôi là chuốc vạ vào thân ngay.

“Sở Thu Khánh có suy nghĩ đó, nhưng không có can đảm gây chuyện đâu.” Tưởng Tử Hàn thờ ơ nói, sau đó chợt khựng lại: “Sắp xếp vài người cùng theo dõi xem.”

“Được.”



Phân xưởng.

Tống Hân Nghiên đang bận bịu thì chiếc điện thoại cục gạch trong túi của bộ quần áo vô trùng vang lên.

“Ra đây đi, anh đang ở bên ngoài.”

Anh trai?

Cô vui mừng, vội vàng bỏ việc đang làm trong tay xuống để ra ngoài.

Trước cổng nhà xưởng, Tống Dương Minh mặc bộ đồ rằn ri màu xanh biếc của quân đội.

Ở phía sau anh ấy là một đội quân nhân ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng một hàng đầy đoan chính.

Bọn họ cũng mặc đồ rằn ri giống Tống Dương Minh, đứng dưới ánh mặt trời mùa hè, quần áo đều ướt đẫm mà vẫn không nhúc nhích, y như những cỗ máy không có cảm giác.

Tống Hân Nghiên thu hồi ánh mắt kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Cô tới gần, dùng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Còn dẫn theo nhiều đồng đội thế?”

Tống Dương Minh giơ tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu cô đầy cưng chiều: “Ở đơn vị thấy tin tức nhà xưởng bị cháy làm anh sợ chết khiếp. Cũng may mà em không sao, lần này vội quay về để “Trao gửi yêu thương” đấy thôi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp.

Tống Dương Minh nghiêng người, ý chỉ đội ngũ đang đứng nghiêm túc chỉnh tề đằng sau mình: “Ở đây có người của hai đại đội, đều là quân nhân làm trong dây chuyền sản xuất của quân đội. Chỗ em thiếu người, anh bèn đưa tới giúp đỡ. Thế nào? Kinh ngạc không?”

“Kinh ngạc cái gì, kinh hãi thì đúng hơn.”

Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa lo lắng: “Anh, anh mau dẫn người về đi, anh đang vi phạm quy định đấy. Nếu mà để Ủy ban kiểm tra kỷ luật điều tra ra được thì tương lai của anh sẽ bị hủy hoại hết mất.”

Tống Dương Minh thản nhiên cười: “Anh trai em là loại người sẽ vi phạm kỷ luật sao?”

Tống Hân Nghiên mím môi không nói gì, vẫn thấy lo lắng.

Tống Dương Minh buồn cười giải thích: “Bộ đội và Chính phủ đều có thỏa thuận hỗ trợ công tác khẩn cấp tương ứng. Nhà họ Tống là nguồn thuế lớn của Hải Thành, nhà xưởng lớn nhất bị cháy, đáng lý có thể xin hỗ trợ. Cũng chỉ có đứa ngốc như em mới ngốc nghếch thế, việc gì cũng gánh vác một mình. Yên tâm đi! Anh trai của em đến hỗ trợ theo đúng quy trình, giúp đỡ tạm thời, không phạm quy.”

Còn có chuyện tốt như thế này sao?

Quân đội nhân dân giúp đỡ nhân dân, đúng là quá tốt.

Trái tim thấp thỏm của Tống Hân Nghiên bấy giờ mới hạ xuống.

Cô quay người về phía đội quân, khom lưng cúi người thật sâu, nói một cách chân thành: “Cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ, vất vả cho mọi người rồi.”

Những quân nhân sau lưng Tống Dương Minh cũng đồng nhất đáp lại bằng một nghi thức chào quân đội: “Giúp đỡ quần chúng nhân dân là chức trách của chúng tôi! Không vất vả!”

Không còn gì phải lo nghĩ, Tống Hân Nghiên vội tìm trưởng phòng phụ trách sản xuất tới, bảo ông ta sắp xếp mọi người lần lượt các công xưởng và làm việc.

Tống Hân Nghiên dẫn Tống Dương Minh tới phòng làm việc.

Cô rót nước cho Tống Dương Minh: “Phòng làm việc tạm thời, vẫn chưa chuẩn bị gì cả, anh chịu khó một chút nhé.”

Tống Dương Minh đặt cốc nước trong tay cô sang một bên, đau lòng nói: “Đã bao lâu rồi em chưa nghỉ ngơi hả? Mắt thâm sì còn hơn cả gấu trúc luôn rồi. Ở đây có anh trông chừng rồi, em mau về nghỉ ngơi đi.”

“Em không mệt. Em…”

“Cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, hai người bị cắt ngang.

Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên đồng thời quay đầu lại.

Cửa phòng làm việc không đóng, Tưởng Tử Hàn nghiêng người dựa trên ván cửa, đang rút cái tay vừa gõ cửa về.

“Sao nhanh thế mà anh đã về rồi?” Tống Hân Nghiên vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lộ ra sự không vui, đi vào: “Làm phiền các em đoàn tụ à?”

“Nói cái gì đấy hả.”

Tống Hân Nghiên trách một câu, cười giới thiệu: “Anh tới đúng lúc lắm. Đây là anh trai em, Tống Dương Minh. Anh ạ, anh ấy là Tưởng Tử Hàn, chồng em, hình như hai người chưa gặp nhau đúng không?”

Tưởng Tử Hàn đè nén sự nóng nảy trong lòng, cong môi: “Đúng là chưa từng gặp. Nhưng mà danh tiếng của cậu hai nhà họ Tống thì lại như sấm bên tai.”

Anh nhướng mày, vươn tay về phía Tống Dương Minh.

“Cậu Tưởng.”

Tay hai người vừa chạm vào nhau, không một tiếng động, bắt đầu âm thầm đọ sức.

Lực trên tay dần dần lan ra, hai người bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt bình tĩnh, lại như có bóng đao ánh kiếm đang đấu đá trong đó.

Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn, rồi lại nhìn anh hai nhà mình, cuối cùng ánh mắt rơi xuống đôi tay không nỡ buông ra của hai người.

Phải tương thân tương ái đến mức nào mới vừa gặp đã quen thế này?

“Ôi, hai người làm cái gì vậy?”

Mỗi tay của cô kéo cổ tay mỗi người, tách bọn họ ra.

Trước khi tay cô chạm tới, sức lực trên tay Tưởng Tử Hàn và Tống Dương Minh đồng thời được thu về.

Tống Hân Nghiên đẩy nhẹ một cái, hai người thuận thế buông ra như không có chuyện gì.

Cô bất mãn nói: “Hai người, một thì cậu Tưởng, một thì cậu hai nhà họ Tống, không mệt à?”

Tưởng Tử Hàn cười cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: “Không mệt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp nhau, còn chưa quen lắm, cũng khó tránh khỏi việc còn chút khách sáo.”

“Lần đầu gặp chồng của em, phận làm anh trai tất nhiên phải nhìn lâu một chút, kiểm định giúp em.”

Tống Dương Minh nhìn Tưởng Tử Hàn đăm đăm, tươi cười cưng chiều với Tống Hân Nghiên: “Mắt nhìn của em đúng là không tồi.”

Tống Hân Nghiên vênh khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo: “Đấy là đương nhiên.”

Cô xoay người về phía Tưởng Tử Hàn: “Vừa nãy anh không ở đây nên chưa biết. Anh trai em dẫn theo người tới hỗ trợ, giờ không còn gì phải lo nữa rồi, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sản xuất trước khi xuất xưởng.”

Tưởng Tử Hàn vốn đã không vui rồi, bây giờ lại càng thêm bực bội.

Anh cười nhạt: “Người ngoài nghề chưa làm bao giờ có nhiều hơn nữa cũng chỉ tổ gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì cả.”

Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên.

Đây là câu lúc nãy của cô.

Nhưng bây giờ nghe lại thấy nồng nặc mùi chua.

Cô nín cười: “Bọn họ không giống với những người mà cậu Cố đưa tới. Người ta đều là dân chuyên làm sản xuất dây chuyền, vừa đến đã bắt tay vào làm việc rồi.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc cô: “Thật không?”

Tống Dương Minh cau mày.

Sự không vui của Tưởng Tử Hàn chỉ thiếu điều nói thẳng ra miệng thôi, nhưng cũng có thể nhận thấy anh rất quan tâm đến Tống Hân Nghiên.

Chẳng qua sự quan tâm như vậy cũng đồng thời ẩn chứa cả sự độc đoán trong đó.

Trước mặt người đàn ông này, cô em gái được anh ấy chiều chuộng từ bé tới lớn sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc để nói điều này.

Anh ấy đón nhận ánh mắt của Tưởng Tử Hàn: “Hai hôm nay con nhóc này có lẽ sắp phát điên rồi, chắc là chưa chợp mắt phút nào. Cậu đã đến rồi thì vừa khéo đưa con bé về nghỉ ngơi cho khỏe, ở đây cứ giao cho tôi.”

“Em không mệt!”

“Nghe lời!” Tống Dương Minh không cho phép chống đối.

Hai anh em mắt đối mắt vài giây, Tống Hân Nghiên thua trận: “Được rồi, em tìm chỗ chợp mắt một lúc, đợi lát nữa trở về thay ca với anh.”

“Đi đi.”

Tống Dương Minh đẩy cô vào trong lòng Tưởng Tử Hàn, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phân xưởng.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn tối lại, kéo Tống Hân Nghiên rời khỏi nhà xưởng.

Xe chạy như bay trên đường.

Tưởng Tử Hàn không nói một câu.

Tống Hân Nghiên muộn màng phát hiện, hình như người đàn ông hẹp hòi này lại dỗi rồi.

“Giận đấy à?”