Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 127




Đi dỗ anh ấy sao?

Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên dần lạnh lùng xuống, trầm giọng nói: “Người tức giận là anh ấy chứ chẳng phải tôi. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, giờ chỗ tôi còn đang rối như nùi giẻ, tôi cũng chẳng có thời gian giận dỗi vu vơ thế đâu.”

Chúc Minh Đức: “…”

Tô Diễm An đi vào: “Tổng giám đốc Tống, xe đã ở dưới tầng, có thể xuất phát đến nhà xưởng rồi ạ.”

Tống Hân Nghiên lịch sự ra lệnh tiễn khách: “Thư ký Chúc, cậu vất vả chạy qua đây rồi. Bên này tôi có việc gấp phải ra ngoài ngay, cậu…”

Không đợi Tống Hân Nghiên nói hết câu, Chúc Minh Đức vội vàng nói: “Tôi cũng phải về bệnh viện luôn, mợ chủ cứ làm việc của mình đi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, lập tức dẫn Tô Diễm An rời đi.



Bệnh viện Phổ Nhân.

Cuộc phẫu thuật của mẹ chủ tịch tỉnh Tiền diễn ra rất thành công.

Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị bao vây bởi hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Một nhóm các giáo sư, chuyên gia vây quanh anh khen ngợi: “Đúng là hậu sinh khả úy. Bác sĩ Tưởng là ngôi sao lớn của giới y học đấy.”

“Ca phẫu thuật này được phát trực tiếp, tôi chỉ cần xem thế là quá đủ rồi.”

“Không hổ là sinh viên tài giỏi từ Mỹ về.”

“…”

Ca phẫu thuật ngày hôm nay có độ khó rất cao, tuy không phải là trường hợp đầu tiên trong nước, nhưng tận mắt nhìn thấy, hay thậm chí là người từng tham gia vào lại vô cùng ít.

Vì vậy Cố Vũ Tùng đã cho phát trực tiếp hiện trường để mọi người quan sát học hỏi.

Tưởng Tử Hàn đã đứng suốt mấy tiếng, sau lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi.

Anh gật đầu nhẹ với mọi người, khách sáo đôi câu rồi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tin tức về cuộc phẫu thuật thành công này đã truyền ra ngoài từ lâu.

Tưởng Tử Hàn quay lại phòng làm việc, vừa mới đẩy cửa đi vào, chủ tịch tỉnh Tiền đã tới đón.

Ông ta hồ hởi nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn: “Bác sĩ Tưởng, thực sự vô cùng cảm ơn cậu. Kỹ thuật của bác sĩ Tưởng đã vượt xa các bác sĩ trẻ hiện nay rồi. Tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy, đúng là hậu sinh khả úy…”

Tưởng Tử Hàn mệt mỏi nhíu mày, dường như sắp mất kiên nhẫn.

Anh rút tay ra khỏi tay chủ tịch tỉnh Tiền: “Có gì đâu ạ. Gặp phải trường hợp thế này chính là cơ hội thực hành hiếm có của bất cứ bác sĩ nào. Tôi còn phải cảm ơn chủ tịch tỉnh Tiền đã tin tưởng, cho tôi cơ hội để luyện tay.”

Vất vả mãi mới đuổi người đi được, vẻ dịu dàng trên mặt Tưởng Tử Hàn lập tức biến mất, lập tức quay sang chỉ trích Cố Vũ Tùng: “Sau này bớt làm mấy chuyện vô ích như thế này đi, vừa phí thời gian vừa phí sức lực. Cậu rảnh rỗi như thế thì không bằng đi viết một bài cảm tưởng về ca phẫu thuật được phát trực tiếp kia đi.”

Cố Vũ Tùng bị mắng xa xả đến mức xấu hổ vô cùng, sờ mũi rồi vội vàng hạ hỏa cho anh: “Vâng, vâng vâng, em biết rồi. Làm thế còn không phải là vì muốn cung cấp cho mọi người chút kiến thức sao? Anh mau về nghỉ ngơi đi. Em đã chuẩn bị tiệc ăn mừng cho anh rồi, chờ anh nghỉ ngơi khỏe thì…”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn cắt lời, cởi bộ đồ vô trùng ra rồi ném vào tủ bên cạnh, cầm áo khoác treo trên móc lên, quay người ra ngoài: “Mấy ngày rồi tôi chưa về nhà, về nhà ăn đây.”

Nụ cười trên mặt Cố Vũ Tùng lập tức cứng sượng lại.

“Anh… Anh Hàn.”

Anh ta nhanh chóng bước theo sau.

Tưởng Tử Hàn một lòng chỉ muốn về nhà.

Cố Vũ Tùng khẽ cắn răng: “Anh có về thì… chị dâu cũng không ở nhà đâu.”

Bước chân Tưởng Tử Hàn bỗng dừng lại.

Cố Vũ Tùng ở sau lưng anh cũng vội dừng lại, chột dạ lui về sau hai bước theo bản năng.

Tưởng Tử Hàn quay đầu lại, đôi mắt âm u như băng tan: “Sao cậu biết? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Vũ Tùng co rụt lại: “Là, là chuyện đêm qua nhà xưởng lớn nhất dưới tay chị dâu xảy ra hỏa hoạn…”

Trong lòng Tưởng Tử Hàn trùng xuống, bước vội đến, nắm lấy cổ áo Cố Vũ Tùng: “Cô ấy đâu rồi? Có sao không?”

“Chị dâu không sao cả.” Cố Vũ Tùng suýt bị siết đến tắt thở: “Nhưng nhà xưởng thì bị cháy rụi hoàn toàn.”

Tưởng Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lửa giận bùng lên: “Chuyện xảy qua từ đêm qua mà giờ cậu mới nói cho tôi, lại còn định chuẩn bị tiệc ăn mừng quái quỷ gì nữa?”

“Không phải em không nói, mà là chị dâu không cho em nói.” Cố Vũ Tùng vội vàng giải thích: “Chị dâu quan tâm anh, sợ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của anh.”

Anh ta lấy điện thoại, mở tin nhắn Zalo mà Tống Hân Nghiên gửi ra cho Tưởng Tử Hàn nhìn.

Tưởng Tử Hàn không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong lại càng tức giận hơn.

Trong tay không biết lấy từ đâu một con dao phẫu thuật bóng loáng.

Lưỡi dao vừa dẹt vừa sắc xoay một vòng trên đầu ngón tay anh, mũi dao nhắm thẳng vào Cố Vũ Tùng.

“Anh Hàn, anh Hàn…”

Chân Cố Vũ Tùng mềm nhũn, suýt nữa sợ tè cả ra: “Dù không nói cho anh biết, nhưng em cũng đâu có mặc kệ chị dâu phải xoay sở một mình đâu. Lúc này mới hơn nửa ngày, nhưng nguyên liệu rồi hàng hóa, xưởng gia công các thứ cũng đã xử lý ổn thỏa hết cả rồi. Chỉ trừ nguyên nhân gây ra hỏa hoạn còn đang điều tra, tạm thời chưa biết… Tuy… Tuy là sẽ thiệt hại kha khá tiền, nhưng tất cả vấn đề khó nhằn cũng giải quyết cơ bản xong rồi.”

Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, ngực không tự chủ được mà phập phồng, cánh tay vung lên, chém xuống.

“Xoẹt!”

“A!”

Tiếng rách ở đũng quần vang lên kèm theo cả tiếng hét kinh hãi của Cố Vũ Tùng.

Tưởng Tử Hàn đẩy mạnh anh ta ra.

Chân Cố Vũ Tùng mềm nhũn.

Nếu không phải sau lưng có bức tường để dựa vào, anh ta đã ngồi thụp xuống đất luôn rồi.

Tưởng Tử Hàn chĩa dao vào giữa đũng quần anh ta: “Tôi mới là chồng của cô ấy! Vợ tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu lại còn giúp cô ấy giấu diếm. Giỏi quá nhỉ! Cố Vũ Tùng, cô ấy chỉ là một cô gái thôi, nếu cô ấy mà bị dọa sợ, tôi sẽ khiến cả đời này cậu không cần dùng đến thứ này nữa!”

Cố Vũ Tùng vô thức che đũng quần lại, giọng nói khàn khàn sau cơn hãi hùng: “Không có lần sau đâu, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

Đũng quần bị rách, quần lót hoa lộ cả ra.

Vừa rồi Tưởng Tử Hàn mà không vững tay, khỏi cần chờ đến lần sau đâu, của quý nối dõi tông đường của anh ta đã để lại đây luôn rồi.

Có lần sau chắc anh ta không thiết sống nữa mất!

Tưởng Tử Hàn bừng bừng lửa giận rời khỏi bệnh viện.

Cố Vũ Tùng vịn tường đứng vững, chật vật cởi áo khoác trắng dài kia ra che phần hông lại, đuổi theo bù đắp lỗi lầm.

Chúc Minh Đức đã chuẩn bị xe chờ ở dưới tầng.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa lên xe, anh ta đã giậm ga lao đi.

“Bây giờ mợ chủ đang ở nhà xưởng. Tất cả mọi người trong công ty đều đến nhà xưởng cùng cô ấy, các công nhân cũng cùng nhau tăng ca.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Đến công xưởng đi.”

“Vâng.”

Chúc Minh Đức quan sát sếp nhà mình qua kính chiếu hậu, người từ trước đến nay chẳng có cảm xúc, giờ lại trông hơi sốt sắng.

Anh ta thu hồi tầm mắt lại, thấp thỏm nói: “Bình thường mợ chủ cũng không phải cô gái yếu đuối gì. Cô ấy rất có năng lực, cũng rất quyết đoán. Từ khi nhà xưởng bị cháy cho đến khi lửa được dập, cô ấy đứng ở đó theo dõi cả đêm. Đến quần áo chưa kịp thay đã đến công ty luôn, chỉ đạo quyết đoán từng việc một, bất kể là khách hàng hay nội bộ công ty thấy hỗn loạn đều đã được trấn an.”

“Bên cảnh sát phòng cháy chữa cháy muốn gây phiền phức cũng không làm được. Bây giờ nhân viên trong công ty và những công nhân ở nhà xưởng bị cháy không có chỗ để đi kia đã được sắp xếp làm thêm giờ ở hai công xưởng khác, không có ai phản đối cả. Để tạo lòng tin hơn với mọi người, cô ấy còn nói nếu không xong việc thì cô ấy cũng không rời khỏi nhà xưởng. Chỉ một câu nói đó thôi đã khơi dậy lòng tin sục sôi của mọi người, cảm giác chán nản thất bại cũng không còn nữa.”

Đôi lông mày đang cau lại của Tưởng Tử Hàn cũng chẳng hề giãn ra chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu hơn.

Anh trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng bị chọc giận, ngồi thẳng lên: “Sao có thể để cho một cô gái như chị dâu cùng ăn cùng ở với công nhân chứ, để em! Để em tới nhà xưởng theo dõi thay cô ấy, cùng công nhân làm thêm giờ, đến khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới thôi. Công nhân nhà xưởng làm thêm giờ vất vả, bữa ăn thêm lúc nghỉ ngơi gì đó cũng để em bao hết. Lần này chị dâu đã thiệt hại nhiều như vậy rồi, tiền làm thêm giờ gì đó cũng không cần cô ấy lo. Em lo hết!”