Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1269




CHƯƠNG 1269

John dựa lưng vào ghế, mệt mỏi day trán: “Tiếp tục điều tra đi. Bộ phận hậu cần và quan hệ công chúng làm tốt nhiệm vụ trấn an nạn nhân và gia đình của những người bị thương và thiệt mạng. Bộ phận y tế cử nhân viên đến theo dõi tình trạng của người bị thương, cố hết sức để cứu chữa. Các bộ phận còn lại hợp tác điều tra với cảnh sát!”

“Đã rõ ạ!”

Mọi người đồng thanh đáp lại, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.

Suốt buổi họp Tống Hân Nghiên không nói năng gì, im lặng đứng dậy theo mọi người đi ra ngoài.

“Nghiên, chờ chút đã.” John gọi.

Tống Hân Nghiên dừng lại: “Còn có việc gì thế?”

Giọng cô khàn đi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.

John đứng dậy, đi về phía cô, vỗ vai an ủi: “Cô về nghỉ ngơi trước đi. Phía công ty cứ giao lại cho những người chuyên phụ trách đi. Còn nữa… Cô đừng quan tâm đ ến những lời đàm tiếu phỉ báng trên Internet, đợi đến ngày sự thật được phơi bày, những lời đồn ấy sẽ tự khắc biến mất thôi.”

Tống Hân Nghiên nhếch môi cười gượng gạo: “Tôi không quan tâm đâu. Nhưng tai nạn lần này quá nghiêm trọng. Cứ cho là điều tra được nguyên nhân thực sự đi chăng nữa thì chắc hẳn hình ảnh của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa, sản phẩm mới…”

Cô dừng lại một thoáng rồi nghiêm túc đề nghị: “Tôi đề nghị nên dừng sản xuất và bày bán lại trước đã. Vừa mới tung ra thị trường đã xảy ra sự cố, nếu không có một lời giải thích thông báo thỏa đáng thì tin tức người tiêu dùng đồn nhau sẽ càng ngày càng thậm tệ hơn, kể cả chất lượng sản phẩm có tốt hơn đi chăng nữa cũng không chống đỡ nổi miệng lưỡi thiên hạ đâu.”

John cười khổ, gật đầu: “Dù cô không đề nghị thì tất nhiên cũng sẽ làm như vậy rồi. Đợt đầu tiên đã bán ra, bây giờ chúng ta không có hàng tồn kho, cũng không có dung dịch gốc. Kể cả muốn tiếp tục sản xuất cũng không thể sản xuất được.”

Anh ta vuốt mặt, than thở: “Tạm thời phía tổng công ty cũng sẽ không cung cấp dung dịch gốc cho chúng ta. Về đi, nghỉ ngơi cho khỏe, những việc sau để tôi xử lý.”

Ngoại trừ việc nghiên cứu và phát triển ra, Tống Hân Nghiên cũng không giúp gì được.

Cô gật đầu, quay người ra ngoài.

Ra khỏi công ty.

Tống Hân Nghiên đứng thất thần ở bên đường.

Nhìn hết này đến người kia đi qua trước mặt.

Có người vội vàng đi làm, bước đi vội vã, vẻ mặt nghiêm túc.

Cũng có người vội vàng trở về nhà, xách túi đồ ăn và đồ dùng hàng ngày mua ở trung tâm thương mại phía đối diện.

Có cả gia đình ba người đang đi dạo, hoặc cũng có thể là bốn, năm người.

Bà mẹ trẻ tuổi bụng bầu to tướng, đi lại hơi khó khăn.

Người chồng muốn chờ vợ mình mà cố ý bước chậm lại.

Hai người còn dắt theo một bé trai hai, ba tuổi.

Bé trai tung ta tung tăng, người ba trẻ tuổi cố gắng giữ cậu bé trong phạm vi quanh người người, tránh để đứa trẻ chưa hiểu chuyện này làm tổn thương đến người vợ yêu quý.