Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1208




CHƯƠNG 1208

Cô ấy gật đầu: “Đúng là không nên đánh rắn động cỏ, mặc dù nói với thằng bé nhưng vẫn phải làm một cách im hơi lặng tiếng. Nếu không, bị người có ý xấu nhắm đến thì lại rắc rối to. Cậu có hướng đi là được, đừng gấp, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Trong lúc hai người trò chuyện, dì giúp việc bưng chè trôi nước lên.

“Hôm nay là Nguyên tiêu, nhất định phải ăn chè trôi nước ngụ ý đoàn viên. Tranh thủ còn nóng, hai cháu mau ăn đi.”

“Lời này rất hay ạ, cảm ơn dì.”

Khương Thu Mộc xé mặt nạ trên mặt xuống, không đi rửa mặt mà nhận lấy thức ăn luôn, ăn trước đã rồi tính sau.

Lúc đi ra ngoài Tống Hân Nghiên vẫn chưa ăn gì, cho nên bây giờ cô cũng đang đói bụng.

Cô nuốt một miếng chè trôi nước xuống, vị ngọt thấm tận đáy lòng.

Cô cười ấm áp: “Ngọt thật! Đây là điềm lành!”

Ngay cả chè trôi nước cũng đang báo trước con đường tìm con thuận lợi của cô hay sao?

Đôi mắt của cô chợt ướt, nước mắt rơi tí tách vào chén chè.

Khương Thu Mộc ở bên cạnh thấy vậy.

Cô ấy vội vàng đặt chén và thìa xuống: “Vừa nãy còn ổn lắm mà, sao tự dưng lại khóc thế này?”

Tống Hân Nghiên vội vã lau nước mắt, cười nói: “Là do… lâu rồi không được ăn đồ ngọt thế này nên nhất thời không nhịn được.”

Tuy lời nói rất bình thường nhưng lại thấp thoáng vẻ đau thương.

Đôi mắt của Khương Thu Mộc cũng đỏ theo.

Cô ấy ôm lấy cô bạn thân, xúc động nói: “Cậu còn nhớ tiệm bánh ngọt gần trường cấp ba hồi đó của chúng ta không? Lúc trước chúng ta thường xuyên đến đó, có món mới ra lò là vội vàng mua ngay một phần trước tiên. Nhưng dù món mới có ngon đến đâu, món bánh ngọt chúng ta thích nhất trong tất cả loại bánh vẫn là bánh Mousse vị nguyên bản. Cậu còn nhớ lời cậu đã nói lúc ấy không?”

Tống Hân Nghiên cũng chìm vào hồi ức, phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra: “Tớ nói sau này muốn mở một tiệm bánh ngọt, mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất làm cho hai chúng ta ăn…”

Khương Thu Mộc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Chờ công việc của chúng ta ổn định, tớ sẽ thu xếp mở tiệm bánh ngọt!”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Cậu làm thật đấy à? Khi đó chúng ta đều không hiểu chuyện, tớ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Bây giờ trưởng thành rồi nên cũng hiếm khi ăn những thứ này. Hơn nữa vì sức khỏe, vẫn nên bớt ăn ngọt bớt ăn đường lại đi…”

“Chị đây còn trẻ lắm, đợi sau này già rồi ăn kiêng gì đó sau vẫn chưa muộn.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô lại không thể phản bác.

Hai người cười đùa một trận, tâm trạng nặng nề vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.

Tống Hân Nghiên cảm thán: “Cách dời sự chú ý này của cậu phèn quá đấy, nhưng lại rất có tác dụng. Thật ra vừa rồi tớ chỉ cảm thấy xót xa thôi chứ cũng không đau lòng thật sự. Nhưng mà nghĩ lại, dù tớ thật sự tìm thấy con của mình thì đứa trẻ có trở lại bên cạnh tớ hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ nghĩ những thứ này thì xa vời quá, thật ra tớ không đau lòng, chỉ hơi xúc động chút thôi.”