Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1206




CHƯƠNG 1206

Vẻ mặt bảo mẫu bên cạnh rất nôn nóng.

Tống Hân Nghiên thả tay ra, vẫy tay chào tạm biệt hai đứa trẻ.

Bảo mẫu đang định dẫn hai nhóc rời đi.

“Đợi đã.”

Suýt nữa cô đã quên chưa hoàn thành việc quan trọng vừa rồi, Tống Hân Nghiên vội vàng gọi hai đứa lại: “Khi nào chúng ta gặp lại?”

Do bảo mẫu đang ở đây nên chắc chắn cô không thể nói được, chỉ đành đợi cơ hội khác.

Hai cái đầu nhỏ chụm lại khẽ bàn bạc.

Tưởng Minh Trúc nặng nề lên tiếng như một người lớn phiên bản thu nhỏ: “Chủ nhật hay cuối tháng đều được.”

Cô bé suy nghĩ rồi hỏi: “Có phải mẹ sẽ tung sản phẩm mới ra thị trường vào ngày quốc tế phụ nữ đúng không?”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

“Hay là quyết định sau khi mẹ tung sản phẩm mới ra thị trường, đến lúc đó con với Tưởng Minh Triết sẽ đến chúc mừng mẹ.”

“Được.”

Tống Hân Nghiên đập tay với hai đứa, quyết định thời gian hẹn.

Sau khi hai đứa rời đi.

Tống Hân Nghiên quay lại ngồi vào bàn ăn.

Trước mặt là cả một bàn thức ăn thanh đạm chưa được động đến, cô lấy điện thoại ra.

Hình ảnh của Tống Thanh Hoa, Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Minh Triết lần lượt lướt qua trên màn hình.

Tống Hân Nghiên so sánh khuôn mặt và cả tính cách của họ, phát hiện dù nhìn thế nào thì Tưởng Minh Triết cũng không hề có chút liên quan nào tới hai kẻ bắt tay nhau làm chuyện xấu kia.

Hai đứa đi rồi khiến cô lại cảm thấy mất mát, hơn nữa cảm giác còn càng ngày càng kịch liệt.

Là sự kích động chưa từng có.

Rõ ràng đó chỉ là suy đoán nhưng cô lại phấn khích đến mức như thể sắp gặp mặt được con trai ruột của mình rồi. Cô đứng ngồi không yên, không muốn ở đây thêm chút nào nữa.

Không được, cô phải mau chóng lấy được mẫu DNA của Tưởng Minh Triết.

Nhưng lỡ đâu kết quả giám định của cậu bé giống cô và Minh Trúc, vậy cậu bé…

Tống Hân Nghiên siết chặt tay, trong đầu như lượt lại một hồi, hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Không!

Dù chỉ một phần nghìn cơ hội thì cô cũng muốn thử một lần.

Nếu kết quả giám định Tưởng Minh Triết là con trai của cô thì sao?

Ít nhất đã tìm thấy một đứa trong hai đứa con thất lạc của cô.

Còn đứa bé còn lại…

Tống Hân Nghiên bị suy nghĩ như ngựa thoát cương của mình làm chấn động, càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng cô ôm tâm trạng rối loạn tính tiền về nhà.