Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 120




“Chị dâu, có chuyện gì thế?”

Cố Vũ Tùng nghe nói bên này xảy ra chuyện, lúc chạy tới thì Tưởng Tử Hàn đã rời đi rồi.

Phòng bệnh hỗn loạn, Tống Hân Nghiên ngã gục trên mặt đất, mặt trắng bệch.

“Anh Hàn đâu?” Anh ta tiến lên, đỡ Tống Hân Nghiên dậy.

“Đi rồi.”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh lại, lau nước mắt, đẩy Cố Vũ Tùng ra sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Không!

Cô đã động lòng rồi, cũng bỏ ra tình cảm thật sự.

Cô không cho phép tình cảm của cô kết thúc khi mọi chuyện không rõ ràng thế này!

“Này, chị làm gì thế. Mu bàn tay chảy máu rồi kìa.”

Vệt máu hằn lên chảy ra từ chỗ kim tiêm, nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay, nhìn qua trông hơi đáng sợ.

Cố Vũ Tùng cưỡng ép ngăn cô lại.

“Tôi muốn đi tìm anh ấy…”

“Giờ chị đuổi theo cũng muộn rồi. Có lẽ giờ anh Hàn đã đi đâu rồi không biết. Đợi lát nữa tôi đi tìm giúp chị.”

Cố Vũ Tùng gọi y tá tới, bắt buộc cắm mũi tiêm lại cho Tống Hân Nghiên.

Khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cố Vũ Tùng hỏi: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì? Vì sao anh Hàn lại tức giận?”

“Bởi vì tôi lừa anh ấy.”

Tống Hân Nghiên kể lại mọi chuyện ngày hôm qua với đôi mắt trống rỗng.

“Cố Vũ Tùng, kế châm ngòi ly gián rõ ràng như vậy, sao anh ấy lại không tin tôi?”

Cố Vũ Tùng gượng cười.

Dù là người thông minh đến đâu, bị người ta chụp tấm ảnh mình bị cắm cái sừng to tổ bố rồi ném vào mặt mình như thế, có lẽ cũng không lý trí nổi.

Ghen rồi, tức giận như vậy là còn nhẹ đấy.

“Nói thật, chuyện này đúng là do chị sai trước. Anh Hàn không phải người không nói lý, chị nợ ân tình người ta, không cần chị lên tiếng, anh ấy cũng sẽ nghĩ cách trả giúp chị. Nếu chị thật sự muốn tự mình trả, còn muốn mời ăn cơm gì đó, anh ấy cùng lắm cũng chỉ giận dỗi chút thôi. Nhưng giờ bị một người ngoài nói cho, cảm giác đầu bị cắm sừng, là ai cũng sẽ tức giận thôi. Hơn nữa, trước đó anh Hàn đã hỏi chị rồi, rõ ràng đã cho chị cơ hội, là chị tự…”

Tống Hân Nghiên im lặng.

Cô biết, chỉ là cô quá bận lòng, quá sợ anh hiểu lầm.

Cái câu vì yêu mà sợ, vì yêu mà ưu phiền, chắc chính là như vậy phải không?

Cô bất lực nhắm mắt lại: “Với tôi mà nói, Dạ Vũ Đình chỉ là một khách hàng thôi, không hơn không kém.”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Chẳng trách anh Hàn lại tức giận. Chị hoàn toàn không biết vì sao anh ấy tức giận cả. Chiều hôm qua anh ấy hớn hở tìm chúng tôi lấy mấy con dấu, muốn mang tới cho chị một bất ngờ. Nhưng nửa đêm con dấu được Chúc Minh Đức gửi trả lại. Chị từ chối sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng lại nhận khách hàng mà Dạ Vũ Đình tìm cho chị. Chị biết Dạ Vũ Đình là ai không? Chị có hiểu rõ anh ta không?”

Tống Hân Nghiên im lặng.

Cố Vũ Tùng tiếp tục nói: “Dạ Vũ Đình xuất thân từ gia tộc nhà họ Dạ, một trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô. Tuy rằng mấy người chúng tôi không biết quá nhiều, nhưng những anh em khác nhà họ Dạ rất nổi tiếng, có điều cũng không phải danh tiếng tốt gì. Họ không coi trọng đạo lý quy tắc gì trên thương trường hết, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trong đấu ngoài tranh, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mọi thủ đoạn xấu xa mờ ám đều dùng hết rồi. Chúng tôi qua lại với họ đều phải rất cẩn thận, huống hồ chị… Haiz, thôi bỏ đi, có nói chị cũng không hiểu. Để tôi gọi bạn chị tới với chị vậy.”

Anh ta vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.

Khương Thu Mộc nhận được tin tức, tốc độ thật nhanh như tên lửa, không lâu sau đã xuất hiện ở bệnh viện.

Cố Vũ Tùng chờ ở bên ngoài phòng bệnh: “Cô vào với cô ấy đi, tôi đi khuyên nhủ anh Hàn. Haiz, hai người này, lúc phát cơm chó thì có thể khiến dân FA chết ngọt, lúc cãi nhau lại hận không thể phá nát cái bệnh viện này của tôi cho hả giận.”

Khương Thu Mộc không rõ đã xảy ra chuyện gì, cười gượng hai tiếng rồi đi vào phòng bệnh.

Phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ, Tống Hân Nghiên ngây ngốc ngồi trên giường bệnh.

Khương Thu Mộc đi tới, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô rồi nói: “Anh Cố nói cậu và Tưởng Tử Hàn cãi nhau suýt chút nữa phá nát bệnh viện của anh ta, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Tống Hân Nghiên không giấu diếm gì Khương Thu Mộc, kể lược lại mọi chuyện: “Tớ cứ tưởng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai ngờ lại thành ra như vậy.”

Cô quay đầu nhìn về phía Khương Thu Mộc, trong đôi mắt to tròn đã không còn ánh sáng nữa: “Đầu Gỗ, tớ hối hận rồi. Nếu ngay từ lúc biết rõ lòng mình tớ đã thẳng thắn với anh ấy, có phải tớ sẽ không chột dạ, thiếu cảm giác an toàn như vậy nữa không?”

Ai yêu trước người đó thua.

Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, giờ mới thật sự hiểu được.

Yêu, thì sẽ có điểm yếu, sẽ có trăn trở.

“Vậy là, rốt cuộc cậu vì yêu nên mới trăn trở, hay vì không yêu nên mới không để ý?”

Tống Hân Nghiên dừng một lúc mới tự giễu cười, nhẹ giọng nói: “Tớ nói yêu, cậu tin không? Anh ấy sẽ tin chứ?”

Khương Thu Mộc lặng lẽ đút tay vào túi, ấn nút ghi âm trên điện thoại: “Tớ tin cũng vô dụng thôi, nếu cậu thật sự yêu anh ấy, không phải nên nghĩ cách khiến anh ấy nguôi giận sao? Trời ạ, giờ ông xã cậu tức giận bỏ đi rồi, cậu ở đây ảm đạm buồn bã có ích gì? Nếu thật sự yêu anh ấy, sao không nghĩ xem nên dỗ anh ấy thế nào đi?”

“Tớ có nghĩ mà.”

Tống Hân Nghiên nhìn lên trần nhà, cất giọng khàn khàn: “Nhưng người làm sai là tớ, anh ấy không nghe tớ giải thích, tớ cũng không biết nên làm gì bây giờ. Đầu Gỗ, cậu có từng cảm thấy tự ti chưa? Giờ tớ đang thấy vậy đây.”

Giọng cô trống rỗng đến mức khiến người ta đau lòng: “Tự ti, sợ hãi. Cuộc hôn nhân của chúng tớ… vốn dĩ tớ đã lo sợ rồi. Sau đó biết được thân phận của anh ấy, xuất thân từ nhà họ Tưởng, đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, tớ thì có gì? Con gái của nhà họ Tống ở Hải Thành chắc? Nhưng giờ tớ còn chẳng phải con gái nhà họ Tống. Ngày nào tớ cũng rất thấp thỏm, rất bất an. Ngoại trừ biết anh ấy là Tưởng Tử Hàn ra thì tớ không biết gì khác về anh ấy. Yêu là thua rồi, ngày nào tớ cũng run rẩy sợ hãi, sợ vừa mở mắt đã mất đi anh ấy. Anh ấy bá đạo, hay ghen, còn nói một đằng nghĩ một nẻo nữa, muốn gì chưa bao giờ nói rõ, tớ có thể làm gì bây giờ? Có một số việc, đúng là không nên, nhưng cũng không thể vì sợ mà mãi mãi không bước về phía trước được.”

Dòng lệ rưng rưng trong khóe mắt, cô lại gắng sức ngửa đầu lên, không để nó rơi xuống.

“Tớ thích anh ấy, yêu anh ấy, nhưng tớ cũng không muốn mãi mãi làm cây tầm gửi phía sau anh ấy. Anh ấy là một người tỏa sáng, vợ anh ấy không nên u ám xám xịt, trốn sau lưng anh ấy mãi được. Vợ anh ấy, nên tỏa sáng muôn nơi với anh ấy, cùng anh ấy xuất hiện nổi bật giữa đám đông.”

Khương Thu Mộc quả thật muốn cho Tống Hân Nghiên một tràng vỗ tay.

Cô gái này không đi học văn thì đúng là phí của trời.

Dù ý chí của Tưởng Tử Hàn sắt đá đến đâu đi nữa, nghe xong những lời này còn không động lòng được chắc?

Khương Thu Mộc lặng lẽ lưu ghi âm lại, vỗ ngực đảm bảo: “Được rồi, giờ cậu vẫn là người bệnh, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi, việc giúp các cậu tháo bỏ hiểu lầm cứ giao cho chị đây. Chị đảm bảo, không quá hai ngày, nhất định sẽ trả lại cho cậu một ông xã yêu cậu hơn cả trước đây!”

Phía bên kia.

Tại câu lạc bộ Hồng Phong.

Cố Vũ Tùng tìm thấy Tưởng Tử Hàn trong phòng tập quyền anh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, không ngừng đấm vào bao cát ở trước mặt.

Từng cú đấm vun vút vun vút, Cố Vũ Tùng nghe thấy mà run hết cả da đầu.

Anh ta bước tới, nhặt chiếc áo vest mà Tưởng Tử Hàn tiện tay vứt trên mặt đất lên, phủi phủi rồi vắt lên cánh tay: “Anh Hàn, xả giận một chút là được rồi. Chuyện này cũng không thể trách chị dâu được, chị ấy cũng rất oan. Nói thật, không phải tôi đánh giá thấp chị ấy đâu, nhưng mà với đầu óc đơn giản của chị ấy, chắc chắn bị người ta gài…”

Lời còn chưa nói xong, Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay người, vung một quyền tới.

Cố Vũ Tùng hãi hồn tới mức tránh vụt về phía sau, ngã dập mông xuống đất.

Xương cụt va cộp xuống mặt sàn.

“Vãi!”

Cố Vũ Tùng đau đến mức mặt biến sắc: “Anh Hàn, mẹ nó chứ, anh trả thù đấy à?”