Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1195




CHƯƠNG 1195

Bát cháo trong tay bị hất bay, đổ úp dưới đất.

Cô ta cũng mất trọng tâm, ngã xuống theo hướng bát cháo, vừa hay ngã vào đúng chỗ cháo đổ ra.

Sở Thu Khánh suýt nữa bùng nổ!

Nhưng cô ta không thể biểu hiện ra trước mặt Tưởng Tử Hàn được.

Cô ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn khuất nhục, vội vàng chật vật đứng lên, tủi thân nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, anh sao vậy?”

Mùi nước hoa nồng nặc hòa với mùi cháo hải sâm xông vào xoang mũi, Tưởng Tử Hàn vừa mới dịu đi một chút lại không nhịn nổi nữa mà nôn ra.

Tưởng Tử Hàn duỗi tay đẩy người ra xa hơn.

Mặt Sở Thu Khánh tái mét.

Tưởng Tử Hàn đang ghê tởm cô ta đấy à?

Bàn tay vừa thu lại buông thõng bên hông bỗng siết chặt lại.

Trong đầu lại đang lướt qua một lượt, nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh liên quan đến Tưởng Tử Hàn.

Sở Thu Khánh lắc đầu.

Không, không đâu!

Đầu anh đã bị cấy chip, hiện giờ cô ta chính là ánh trăng sáng, là hoa trong mộng của anh.

Tuy rằng anh không thể đối xử với cô ta tốt như đối với Tống Hân Nghiên ngày trước, nhưng cũng không thể đến mức chán ghét hoặc là ghê tởm cô ta!

Huống chi, chẳng phải bây giờ Tưởng Tử Hàn đã đối xử với cô ta tốt hơn quá khứ nhiều lắm đấy sao?

Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cô sẽ khiến anh hoàn toàn quên đi Tống Hân Nghiên, từ từ quen với sự tồn tại của cô ta, si mê cô ta, yêu cô ta!

Sở Thu Khánh tự an ủi một lượt như vậy xong, trong lòng dễ chịu hơn hẳn, cũng buông lỏng nắm tay đang siết chặt.

Cô ta không dám đến gần anh thêm, chỉ lo lắng hỏi: “Có phải anh không khỏe chỗ nào không? Em đi gọi bác sĩ gia đình ngay đây.”

Mùi hương rời xa, Tưởng Tử Hàn dễ chịu hơn một chút.

“Không cần đâu.” Giọng Tưởng Tử Hàn khàn khàn: “Chắc là không quen mùi cháo hải sâm.”

Sở Thu Khánh yên lòng, áy náy ra mặt: “Xin lỗi, đều do em suy nghĩ không chu toàn, chỉ một mực muốn nhanh chóng bồi bổ cho anh hồi phục mà lại không nghĩ đến chuyện anh không quen ăn.”

Tưởng Tử Hàn bị dằn vặt đang buồn bực chết đi được, lại nghe được giọng nói dịu ngoan của Sở Thu Khánh, trong lòng bất chợt lan tràn phản cảm.

Anh nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: “Người em bị bẩn rồi, gọi người lấy quần áo cho em thay đi.”

Sở Thu Khánh nghe vậy mới nhớ ra cả người mình đang nhếch nhác vô cùng, cô ta cúi đầu nhìn xuống, suýt thì bị gớm cho phát rồ lên.

Cô ta cũng không lòng dạ nào mà để ý Tưởng Tử Hàn nữa, vội nói: “Vâng. Vậy anh nghỉ một lát đi, em thay đồ xong sẽ vào với anh.”

Sở Thu Khánh bỏ lại căn phòng hỗn độn và Tưởng Tử Hàn sau bàn làm việc, xoay người vội vàng chạy mất.