Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1184




CHƯƠNG 1184

Hô hấp của Tưởng Tử Hàn dần dần trở nên nặng nề, sắc mặt từ từ trắng bệch, biểu cảm còn khó coi hơn khi tức giận vừa rồi.

Tô Thần Nam bình tĩnh kể lại quá khứ của anh và Tống Hân Nghiên: “… Anh nhớ mình vì che chở cho Tống Hân Nghiên nên bị thương ở đầu nhưng quên mất tại sao mình lại che chở cô ấy. Từ lúc tỉnh lại sau cơn hôn mê, trí nhớ của anh trở nên hỗn loạn nên xuất hiện tình trạng nhầm lẫn, chuyển tình cảm của mình đối với Tống Hân Nghiên sang cho Sở Thu Khánh. Tử Hàn, người mà anh vẫn luôn yêu thương là Tống Hân Nghiên, Sở Thu Khánh mới là người nghĩ đủ cách để được cưới anh nhưng lại bị anh từ chối. Chuyện kết hôn giữa anh và cô ta cũng là giả, với Tống Hân Nghiên mới là thật, có điều hai người đã ly hôn rồi…”

Tưởng Tử Hàn từ từ bình tĩnh trở lại, nghe Tô Thần Nam nói với gương mặt vô cảm, động tác lật xem tài liệu trên tay chưa từng dừng lại chút nào.

Tài liệu ngừng lại ở một trang.

Cố Vũ Tùng liếc nhìn thì thấy trên đó ghi lại những việc anh đã làm cho Tống Hân Nghiên khi cô ở bệnh viện.

Bên trên còn dán một bức ảnh.

Trong bức ảnh, gương mặt của Tống Hân Nghiên hờ hững lạnh tanh, Tưởng Tử Hàn ngồi xổm quỳ một gối trước mặt cô, hai tay giữ chặt chân cô, không để cô rút chân ra khỏi bồn ngâm chân.

Cố Vũ Tùng nói: “Sau lần sảy thai thứ hai, cơ thể Tống Hân Nghiên bị hủy hoại đến mức chân lạnh như băng, anh nghe lời dặn của bác sĩ dùng nước nóng ngâm chân cho cô ấy. Nhưng khi đó, giữa hai người hiểu lầm quá sâu, có lẽ cô ấy còn ước gì có thể cắn anh hai nhát nữa…”

Tô Thần Nam lướt nhìn bức ảnh đó thì cười khẽ, giọng điệu bình tĩnh: “Anh lấy cái bồn đó ở cửa hàng của tôi. Hơn nửa đêm nên cửa hàng đóng cửa không bán nữa, anh gọi một cú điện thoại đánh thức tôi dậy để tôi kêu người đến mở cửa cho anh, chỉ vì lấy một cái bồn ngâm chân.”

Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Anh Hàn, một số bức ảnh này lấy từ trong điện thoại của chúng em, một số được chụp từ camera giám sát, còn số khác là do các mấy tay săn ảnh chụp được…”

Đã không cần làm rõ tấm ảnh chụp lén đó là tấm nào nữa.

Bởi vì Tưởng Tử Hàn đã cầm nó trong tay.

Anh lạnh lùng nhìn bức ảnh.

Trong ảnh, vẻ mặt của anh lạnh lùng, còn sắc mặt Tống Hân Nghiên thì ửng hồng, mặt mày quyến rũ.

Người phụ nữ đó mập mờ dang chân ngồi trên đùi anh, đôi môi đỏ mọng sưng lên, vừa nhìn đã biết mới làm chuyện xấu!

Gân xanh trên trán Tưởng Tử Hàn nhảy lên, sắc mặt từ tối sầm chuyển thành tức giận, vô cùng phức tạp.

Lục Minh Hạo chậc chậc vài cái, cảm thán: “Anh mượn việc công, chuốc say người ta rồi ôm vào lòng mà sàm sỡ người ta, chuyện này đã từng lên hot search, vì đè chuyện này xuống giúp anh mà phải tốn rất nhiều công sức đấy.”

Ba anh em họ, anh một câu tôi một câu kể hết những chuyện đã xảy ra kết hợp với hình và tài liệu cho anh nghe.

Chẳng những họ kể về những chuyện của anh và Tống Hân Nghiên, còn kể lại xích mích giữa anh với Sở Thu Khánh.

Đợi khi nói xong, ba người mong chờ nhìn Tưởng Tử Hàn, đợi phản ứng của anh.

Tưởng Tử Hàn không còn tức giận nữa.

Nhưng sắc mặt của anh lại rất khó coi, từ đầu đến cuối đều im lặng.