Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 117




Khuôn mặt Tống Hân Nghiên chợt nóng lên, xoang mũi mềm nhũn.

Cô ra sức gật đầu: “Hiểu.”

Dứt lời, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chủ động hôn lên môi anh.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trầm xuống, đảo khách thành chủ, lập tức lấy lại quyền chủ động.

Hai người tâm tư bay xa, suýt nữa thì “lau súng thành ra bóp cò”.

Tưởng Tử Hàn cố gắng kiềm chế cảm giác nóng rực trong cơ thể.

Anh buông cô ra, giọng nói trầm khàn: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi xử lý em sau.”

Khuôn mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, vội vàng cầm đũa vùi đầu ăn.

Tưởng Tử Hàn gắp đồ ăn cho cô: “Chờ sản phẩm mới của em làm xong, anh dẫn em tham gia một bữa tiệc. Tất cả đều là người trong giới bọn anh, sớm hay muộn em cũng phải quen, coi như tham gia làm quen trước.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên từ bát cơm, hỏi ra câu hỏi mà cô chôn chặt trong lòng từ lâu: “Tưởng Tử Hàn, vì sao anh lại chuyển từ thủ đô tới đây?”

Từ khi biết thân phận của anh, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Chỉ là cả cách hai người quen biết rồi kết hôn đều khiến cô xấu hổ không dám lên tiếng hỏi.

Không có nền tảng tình cảm, có một vài thứ một khi đã phá vỡ thì không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.

“Em thông minh như vậy, thử đoán xem.”

Hai người liếc nhìn nhau, Tống Hân Nghiên chột dạ đánh mắt nhìn về phía khác, tiếp tục vùi đầu ăn: “Chuyện có thể khiến anh đưa Minh Trúc ra ngoài, chắc chắn là rất quan trọng với anh, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ…”. Truyện Lịch Sử

Tưởng Tử Hàn khẽ nhếch môi cười, không nói gì.

Tống Hân Nghiên cứ như đột nhiên bị đụng phải vảy ngược, bất ngờ khựng miệng lại, buông đũa xuống rồi kinh hãi nói: “Ôi trời, thân phận của anh Tưởng không tầm thường như vậy, nếu để người khác nhìn thấy vợ anh là một cô gái bị hủy dung thì chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo mất!”

Cô siết chặt tay: “Kể từ hôm nay, mỗi ngày em nhất định phải dùng thuốc ba lần trở lên, phải mau chóng khiến vết thương trên mặt mờ đi. Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, khí sắc chắc chắn cũng không ổn, em còn phải ăn chút đồ bổ khí dưỡng huyết, bồi bổ cho thật tốt nữa. Trước khi bắt đầu bữa tiệc phải khiến bản thân tỏa sáng bốn phía, để anh Tưởng nhà ta có thể diện.”

Tuy rằng biết cô đang cố ý nịnh mình vui, nhưng không thể không nói, chiêu này quả thật rất hữu hiệu.

Tâm trạng Tưởng Tử Hàn vui vẻ vô cùng, mặt mày ẩn nét tươi cười: “Không cần em làm gì cả, đến lúc đó em chỉ cần đứng bên cạnh anh thôi là anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ tỏa sáng nhất ở đó.”

Vẻ mắt Tống Hân Nghiên như có vô số ánh sao lấp lánh, vừa hài lòng vừa đã mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô tin, anh nói được chắc chắn sẽ làm được.

Nhưng điều kiện là, tình cảm của họ vẫn luôn tốt như vậy.

Không hiểu vì sao, dạo này mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc, sự bất an trong lòng lại lặng lẽ dâng lên.



Hơn nửa lãnh đạo quản lý trong công ty đã vào viện, một mình Tống Hân Nghiên phụ trách sản phẩm mới, bận đến mức quay cuồng.

Đứng ở nhà kho trong xưởng, nhìn từng sản phẩm mới được vận hành tới, cô vui đến choáng váng.

Điện thoại đổ chuông, Tống Hân Nghiên mới hoàn hồn.

“Alo, anh Dạ.”

“Cô cứ gọi anh Dạ anh Dạ miết như vậy, không thấy mệt à?”

Tống Hân Nghiên khẽ cười một tiếng: “Chắc là quen rồi.”

Dạ Vũ Đình nghe thấy tiếng máy móc vận hành: “Đang ở xưởng à?”

“Không, ở nhà kho.”

Dạ Vũ Đình nhẹ giọng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình quá, hàng ra chậm chút cũng không sao. Tôi không vội, chỗ mấy người bạn của tôi, tôi có thể nói giúp cô.”

“Không cần đâu.”

Tống Hân Nghiên từ chối không chút do dự: “Lần đầu hợp tác, dù sao cũng nên giao hàng đúng hạn, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của bên B chúng tôi. Hơn nữa mấy khách hàng VIP này là anh giới thiệu cho tôi, sao tôi có thể khiến anh mất mặt được chứ?”

Nói đến đây, cô nhớ tới gì đó, khựng lại: “Đúng rồi, anh giới thiệu cho tôi đơn hàng lớn như vậy, còn nhắc nhở tôi chuyện của Liễu Hoài Thu, tôi vẫn chưa cảm ơn anh. Anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”

“Ăn cơm cùng người đẹp, đương nhiên là tôi rảnh rồi. Nhưng tôi không muốn ăn ở mấy cửa hàng quanh đi quẩn lại chỉ có mấy món, Hải Thành có món gì đặc sắc không? Hay là cô mời tôi mấy món đặc sản địa phương đi?”

“Như vậy sao được, đồ địa phương đâu có gì. Tôi mà mời anh ăn những thứ đó thì thật sự không có chút thành ý nào.”

“Không sao.” Dạ Vũ Đình khẽ cười: “Lẽ nào chúng ta không phải bạn sao? Bữa cơm giữa bạn bè với nhau không cần khoa trương như vậy.”

Nợ ân tình chính là bố.

Nói đến mức này rồi, Tống Hân Nghiên không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đồng ý với anh ta.



Tống Hân Nghiên dẫn Dạ Vũ Đình tới một phố ăn vặt sau làng đại học.

Trường đại học chưa đến kỳ nghỉ, vừa tới chạng vạng, đèn đuốc khắp phố ăn vặt đã sáng trưng, người qua kẻ lại đông đúc.

Hương thơm của các loại đồ ăn hòa vào nhau, tạo nên cảm giác ấm áp giản đơn không nói thành lời.

Tống Hân Nghiên đứng ở đầu phố bỗng chốc thất thần, sau đấy mặt đầy áy náy thở dài: “Dẫn anh tới nơi như thế này, tôi ngại quá. Tình hình nơi này đúng là chẳng ra sao, vệ sinh cũng không ổn, nhưng mùi vị thì cũng được. Chắc chắn không giống mấy món anh ăn hằng ngày đâu.”

Tuy rằng không biết rốt cuộc Dạ Vũ Đình có thân phận gì, nhưng khí chất trên người anh ta rất giống với Tưởng Tử Hàn.

Cảm giác vừa tới gần đã biết không phải cậu chủ nhà bình thường.

Dạ Vũ Đình lại rất hưởng thụ, thậm chí còn có cảm giác hào hứng không chờ nổi: “Lâu lắm rồi không cảm nhận được không khí này, tôi rất thích. Nơi này nổi tiếng nhất là đồ ăn vặt nhỉ? Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”

Tống Hân Nghiên hơi sửng sốt, sau đấy mỉm cười chỉ vào quán đậu hũ thối gần đó: “Từ quán của ông ấy đi. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, nơi này chưa phải làng đại học, nhưng phố ăn vặt này đã có rồi. Tôi học ở trường trung học gần đây, các bạn học thích nhất là cửa hàng đậu hũ thối này.”

Hai người bày đủ món mua được dọc phố lên khắp bàn, ăn thực sự rất sảng khoái.

Tống Hân Nghiên hoàn toàn thả lỏng, nhìn Dạ Vũ Đình mặc vest trang nghiêm, không khỏi bật cười nói: “Vất vả cho anh Dạ quá, mặc vest mà lại tới phố ăn vặt với tôi.”

Dạ Vũ Đình cởi áo vest ra rồi tiện tay vắt vào băng ghế, hào phóng vén tay áo tới khuỷu tay: “Gọi tôi là Vũ Đình đi, hoặc là Dạ Vũ Đình cũng được. Hiện giờ chúng ta dù sao cũng xem là bạn bè, gọi anh Dạ nghe xa cách quá.”

Tống Hân Nghiên cũng không ngượng ngùng: “Được, Dạ Vũ Đình.”

Dạ Vũ Đình dịu dàng cười.

“Lâu lắm rồi tôi không ăn vui vẻ như vậy.”

Anh ta chỉ vào những sinh viên xung quanh: “Mấy năm trước tôi cũng không khác gì họ. Có thể đạt được thành tựu hôm nay, tất cả đều là công sức tôi cố gắng bao nhiêu năm qua. Vốn dĩ tôi giúp cô, thật ra cũng không phải không có tâm tư riêng. Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, cô mang lại cho tôi cảm giác rất gần gũi, giống hai chị gái trong nhà tôi. Họ giống cô, rất có năng lực, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ. Thành tựu hôm nay của tôi, hơn phân nửa là nhờ công lao của họ. Thế nên tôi tôn trọng tất cả những người phụ nữ nỗ lực tiến lên, cũng tán thưởng những người biết cố gắng như cô.”

Tống Hân Nghiên được khen đến nỗi có chút đỏ mặt.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi ra ngoài trời đã đầy sao.

Phố ăn vặt người đi xe tới rất lộn xộn.

Hai người vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, một chiếc xe máy đã lao tới.

“Cẩn thận!”

Dạ Vũ Đình nhanh tay lẹ mắt, tiến lên giơ tay đẩy Tống Hân Nghiên sang một bên, còn anh ta lại bị xe máy đâm ngã.

Đầu gối “phịch” một tiếng, vang dội đập xuống nền đá dưới đất.