Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 112




Tán gẫu mấy câu rồi tạm gác lại chuyện này.

Lục Minh Hạo bưng ly rượu cụng ly với mọi người, bắt đầu không đứng đắn giễu cợt: “Nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày gió ngừng mây tan, ánh trăng chiếu rọi. Sao? Anh định sau khi về sẽ tổ chức đám cưới à? Sức khỏe tốt rồi, vợ cũng đã có, xem như song hỷ lâm môn đúng không? Làm cho hoành tráng chứ hả!”

Tưởng Tử Hàn thoáng nhếch khóe môi, ngoài mặt lại hờ hững như không: “Yên tâm, lúc cưới chắc chắn không quên nhận tiền mừng của cậu.”

“Chậc!”

Lục Minh Hạo chua xót: “Xin cảm ơn, phận FA em đây không xứng tham gia đám cưới của anh.”

“Muộn rồi.”

Cố Vũ Tùng ngồi cạnh cười sảng khoái: “Ôi, tự nhiên tôi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm ấy. Cuối cùng cũng có người tới san sẻ bát cơm chó có bả với đứa FA như tôi rồi. Lão Tô, Lão Lục, các cậu phải cầu tiến lên, học cách làm quen đi…”

Sở Thu Khánh vừa vào nhà vệ sinh một chuyến, quay lại đúng lúc nghe được mấy câu đối thoại này, nỗi ghen tị trong lòng dâng trào tựa sóng cuộn biển gầm.

Tưởng Tử Hàn muốn tổ chức đám cưới với Tống Hân Nghiên ư?

Cô ta mà xứng?

Cô ta dựa vào đâu chứ?

Người đàn ông cô ta mong đợi hơn hai mươi năm, người đàn ông cô ta truy cầu như theo ánh mặt trời… Tống Hân Nghiên là cái thá gì mà cũng đòi tranh giành anh ấy!

Nằm mơ!

Sở Thu Khánh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ gương mặt cáu giận đến vặn vẹo của mình, đẩy cửa đi vào: “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Tiếng nói chuyện trong phòng chợt ngưng bặt, mọi người đồng thời nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Tưởng Tử Hàn cau mày: “Sao cô còn ở đây?”

Nụ cười trên mặt Sở Thu Khánh cứng lại: “Nhiều năm rồi mấy người chúng ta không gặp, hiếm lắm mới tụ tập…”

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn: “Mấy người bọn họ ngồi với nhau nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng đâu. Cô là con gái, tham dự vào thì không hay lắm. Với lại, một cô gái ở chung với mấy thằng đàn ông bọn tôi trong tình huống này cũng không hợp. Hay tôi gọi người mở một phòng khác cho cô ngâm nước nóng, hoặc là cô về trước đi. Bọn họ còn ở lại đây một thời gian nữa, nếu thật sự muốn tụ tập thì kiểu gì cũng có dịp.”

Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt nắm tay.

“Phì!”

Cố Vũ Tùng phì cười.

Chắc chỉ có trước mặt Tống Hân Nghiên thì thuộc tính đầu gỗ của anh Hàn mới có khác biệt thôi.

Lục Minh Hạo cũng nhịn cười vô cùng vất vả: “Thu Khánh, chắc không phải em vẫn chưa chịu từ bỏ lão Tưởng đấy chứ?”

Sở Thu Khánh chật vật khó xử.

Cô ta kìm nén cơn oán hận ngập trời, kiêu ngạo nghênh cằm: “Em thừa nhận đúng là em thích anh Hàn thật. Nhưng Sở Thu Khánh em cũng không phải kiểu người đắm chìm đến mức biết người ta không thích mình còn cố dấn lên cho người ta ghét. Cứ chờ đi, chồng tương lai của em nhất định sẽ xuất sắc hơn tất cả các anh.”

Để chứng minh bản thân đã thật sự từ bỏ, Sở Thu Khánh lại quay sang Tưởng Tử Hàn, hào phóng nói: “Tốt xấu gì cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, khi nào anh dẫn chị dâu về thủ đô tổ chức đám cưới thì nói trước với em một tiếng. Em sẽ tài trợ trang sức cho đám cưới của hai người. Coi như quà mừng của em đi.”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt từ chối: “Tôi sẽ tìm người đặt làm.”

“Sao lại không cần chứ? Cần! Nhất định cần!”

Lục Minh Hạo cà lơ phất phơ, duỗi tay đáp lên vai Tưởng Tử Hàn: “Lão Tưởng, anh không cần thì cũng phải nhận lấy tấm lòng của Thu Khánh chứ. Nếu không, sao Thu Khánh có thể tự chứng minh mình trong sạch, phơi bày lòng mình không có quỷ với chị dâu được!”

Hai mắt Sở Thu Khánh như muốn phun lửa, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Tên khốn Lục Minh Hạo này rõ ràng là cố ý!

Tưởng Tử Hàn nghe vậy, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nói cũng có lý.”

Sở Thu Khánh nở nụ cười cứng đờ, phải cắn chặt răng mới không để xấu mặt trước mọi người.



Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị.

Tống Hân Nghiên vừa mang hợp đồng trở lại công ty liền tập hợp các trưởng phòng kinh doanh, bộ phận sản xuất, bộ phận thu mua và hậu cần, mở họp khẩn cấp.

Cả đám người bận rộn tới tận khuya mới quyết định cho ra một lưu trình sản xuất hàng mới.

Liễu Hoài Thu cười trêu ghẹo: “Ngày cuối tuần của chúng tôi cứ vậy đi tong rồi. Tổng giám đốc Tống không định mời chúng tôi ăn một bữa cơm hay gì đó để bồi thường à?”

Tống Hân Nghiên liếc nhìn đồng hồ, đúng là đã khuya rồi.

Tất cả mọi người đều nhận thông báo về công ty tăng ca từ chiều, đến giờ đều chưa ăn tối.

Cô áy náy nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, mong mọi người hãy kiên trì thêm một thời gian nữa, chờ sản phẩm mới thuận lợi lên kệ là ổn. Sau khi hoàn thành, nhất định sẽ bổ sung tiệc khánh công cho mọi người. Còn hôm nay, để tôi mời mọi người ăn khuya.”

Tống Hân Nghiên đưa di động cho Liễu Hoài Thu: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi nhé. Liễu Hoài Thu, cô phụ trách đặt món.”

“Tuân lệnh.” Liễu Hoài Thu vui sướng nhận di động.

Mọi người cũng đồng loạt hoan hô, vừa cảm ơn Tống Hân Nghiên vừa vây quanh Liễu Hoài Thu gọi món.

Bởi vì đêm khuya không nhiều người đặt cơm ngoài nên bên giao hàng tới rất nhanh.

Mọi người cứ thế dọn trống một góc bàn họp, người đứng người ngồi, ăn luôn tại chỗ.

Liễu Hoài Thu cầm một phần gà cay tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Tổng giám đốc Tống, ăn gì đã rồi làm tiếp. Ngon lắm đấy.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu khỏi máy tính: “Mọi người ăn trước đi, tôi làm nốt chỗ này rồi ăn.”

Tuy mấy người bạn Tưởng Tử Hàn không ký hợp đồng, nhưng nếu đã khẳng định trước mặt Tưởng Tử Hàn thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Đều là công tử nhà thế gia ở thủ đô, chút tín nhiệm này vẫn phải có.

Tuy rằng cô không muốn dựa vào Tưởng Tử Hàn để làm ra thành tích trong công việc, nhưng người ta tặng không đơn hàng lớn thì mình chẳng có lý gì mà không lấy cả.

Cô tự tin với sản phẩm của mình, tin tưởng nó có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên.

Nhân lúc này, cô phải lên kế hoạch cho toàn bộ quy trình, kẻo đến lúc đơn hàng tồn đọng thì lại luống cuống tay chân.

Chờ Tống Hân Nghiên bận việc xong xuôi, các đồng nghiệp tăng ca đã gần giải quyết xong bữa khuya.

Liễu Hoài Thu chuyển một phần để dành cho cô: “Tổng giám đốc Tống, mau ăn đi.”

“Cảm ơn!”

Tống Hân Nghiên đang định ăn thì…

“Ái da!”

Một quản lý cấp cao chợt ôm bụng ngã xuống ghế dựa: “Tự nhiên bụng sao ấy nhỉ, cứ đau đau.”

Người này vừa nói vừa ứa mồ hôi lạnh.

“Hay là ăn vào đau bụng…”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, lại có người khác bắt đầu kêu đau bụng.

Một người, hai người, ba người…

Người đầu tiên có phản ứng đã bắt đầu nôn mửa, mới nôn vài cái đã không ngồi nổi ghế dựa nữa, trượt thẳng xuống đất.

Tống Hân Nghiên ngớ người.

Bốn chữ ‘ngộ độc thực phẩm’ to đùng hiện lên trong đầu cô.

Mặt cô tái mét, cầm di động gọi cấp cứu, đồng thời nhấn máy bàn liên hệ nội tuyến, tìm bảo vệ đang trong ca trực.



Khách sạn suối nước nóng Thủy Loan.

Điện thoại của Cố Vũ Tùng vang lên.

Anh ta nhận máy, lập tức biến sắc.

Không chờ đối phương nói xong, anh ta quay đầu gào với Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn, có chuyện rồi. Chị dâu gặp chuyện không hay. Công ty của chị dâu có nhân viên ngộ độc thực phẩm, đã đưa tới bệnh viện cấp cứu.”

Mấy người vốn đang yên ổn ngồi trên sô pha liền lập tức đứng bật dậy.

Mặt Tưởng Tử Hàn lạnh băng, còn không kịp nói một tiếng với Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đã nhấc chân vọt ra ngoài.



Bệnh viện Phổ Nhân.

Khương Thu Mộc hấp tấp vọt vào phòng cấp cứu: “Tống Hân Nghiên… Xin hỏi Tống Hân Nghiên, ca ngộ độc thực phẩm…”

Cô ấy còn chưa nói xong, một y tá đang tất bật lập tức chỉ cho cô ấy góc hỗn độn nhất.

Khương Thu Mộc lao tới, thấy Tống Hân Nghiên đang đi qua đi lại giữa mấy hàng giường cấp cứu thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao chứ?”

Có đồng nghiệp vừa ói ra đầy người, Tống Hân Nghiên cầm một chiếc khăn tới, giúp đưa giấy rót nước, an ủi đối phương.

“Tớ không sao.” Cô bớt thời giờ đáp một câu.

“Rốt cuộc là chuyện thế nào?” Khương Thu Mộc chỉ vào mấy người nằm ngã trên giường bệnh hỏi.