Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1112




CHƯƠNG 1112

“Tôi phải ngu đến mức nào, vô tư vô lo đến mức nào mới cụng ly cùng ăn uống với người rắp tâm tính kế đào hố hãm hại tôi, thậm chí là cả nhà tôi chứ!”

Cô thờ ơ ngước mắt lên: “Tống Thanh Hoa, người khác như thế nào tôi không biết, nhưng bà, một người không biết có bao nhiêu suy nghĩ ác độc như bà sẽ tốt bụng như vậy sao?”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên lạnh lẽo, đáy mắt trong suốt lạnh lùng đáng sợ vô cùng!

Tống Thanh Hoa bị ánh mắt của cô làm cho sững sờ.

Tính cách của cô gái này… cũng tương tự mình đấy.

Xem ra, ngoài gen của đôi vợ chồng giáo sư Bạc, ba cũng có công lao trong việc dạy dỗ con bé này nhỉ.

Trong lòng Tống Thanh Hoa bỗng ngổn ngang cảm xúc.

Ba của bà ta, đến bà ta cũng chẳng nuôi được mấy ngày, vậy mà lại nuôi Tống Hân Nghiên từ nhỏ tới lớn.

Cô là cháu gái mà ông yêu thương nhất, vượt qua tất cả con ruột cháu ruột dưới danh nghĩa của ông.

Cảm thán một trận xong, Tống Hân Nghiên đặt ly rượu xuống.

Nếu như Tống Hân Nghiên đã hưởng thụ được tình yêu của cha thuộc về bà ta, vậy bà ta đi thu chút lãi vậy, không cần quá nhiều, đủ để bà ta dùng là được!

Thấy mặt Tống Thanh Hoa lóe lên vẻ lạnh lùng và tính toán, trong lòng Tống Dương Minh loáng thoáng thấy bất an.

Anh cầm ly rượu lên cụng với Tống Thanh Hoa: “Xem ra cô cũng không khoái ăn lẩu, vậy cứ nói thẳng chuyện chính đi.”

Khuôn mặt Tống Thanh Hoa lập tức trở nên vặn vẹo, vẻ thân thiện trên mặt cũng không giả vờ nổi nữa.

Giọng điệu bà ta vẫn ôn hòa, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt: “Hân Nghiên, chuyện ba mẹ của cháu không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nước trong đó rất sâu.”

Dừng lại một chút, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: “Dù sao thì ba cháu cũng đã không còn nữa, bây giờ cháu cũng tìm được mẹ mình rồi, chi bằng cứ đối xử thật tốt với bà ấy, đem cả tình cảm của ba cháu…”

“Ngoài ba mẹ tôi ra, bà không có gì khác để nói sao?”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt ngắt lời.

Ánh mắt cô lạnh lẽo: “Ví dụ như, con của tôi?”

Tống Thanh Hoa cười khẽ: “Đừng nôn nóng vậy chứ, không phải cô đang định nói với cháu đây sao?”

Tống Hân Nghiên đặt đũa xuống, khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm bà ta với vẻ dò xét: “Tống Thanh Hoa, tôi không muốn nghe mấy lời nửa thật nửa giả kia của bà. Năm đó xảy ra chuyện gì bà cũng không cần phải nói nữa, bởi vì cho dù bà có nói tôi cũng không tin đâu, nửa chữ cũng không tin!”

Cô mỉa mai nói: “Bây giờ bà cứ nói thẳng cho tôi biết, bà có định trả con trai tôi cho tôi không là được!”

“Ha!”

Tống Thanh Hoa không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Hân Nghiên, trước đây cháu cứng rắn là vì có Tưởng Tử Hàn làm chỗ dựa đằng sau cho cháu. Bây giờ cậu ta bị bệnh rồi, cháu không còn chỗ dựa nữa, vậy mà còn thật sự chân đất không sợ chân giày à?”

“Không liên quan tới Tưởng Tử Hàn.”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Không chỉ mỗi anh ấy, mà còn chẳng liên quan tới bất kì ai cả. Đây chỉ là bản năng của một người có máu có thịt, biết được ba mẹ con cái của mình đều bị một người phụ nữ ác độc khống chế thôi. Thử hỏi, đổi thành bất kì người nào, ai đứng trong vị trí của tôi mà có thể không hận được đây!”