Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 109




Tống Hân Nghiên gọi điện thoại cho Dạ Vũ Đình.

Nhưng đối phương không nghe.

Chắc là đang cất điện thoại trong tủ đựng đồ.

Nghĩ tới bản hợp đồng đã ký là mối hợp tác cả mấy trăm tỷ, Tống Hân Nghiên cắn răng, giao đồ cho phục vụ cầm đi cất.

Còn mình thì đến phòng thay đồ, thay áo tắm do khách sạn cung cấp, khoác thêm một chiếc áo choàng tắm, rồi mới mang theo tư liệu vào phòng vip.

Đây là khách sạn suối nước nóng.

Nhìn tên đoán nghĩa, lấy suối nước nóng làm chủ.

Phòng vip ở đây không chỉ là phòng ăn bình thường.

Trong mỗi một gian phòng đều xây hồ nước, nước suối được dẫn vào từ chân núi, cung cấp trò giải trí cho khách ăn.

Lúc đi ngang qua một căn phòng chưa đóng cửa, Tống Hân Nghiên tùy ý quét mắt, ai ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy một đứa trẻ đang vùng vẫy trong nước.

“Cứu với…”

Giọng nói yếu ớt của trẻ con vang lên, còn người thì chìm dần xuống nước.

Tống Hân Nghiên ném đồ lại, đến áo choàng tắm cũng không kịp cởi liền lập tức nhảy xuống.

Lúc cô cứu được đứa trẻ lên thì ba mẹ của đứa trẻ trở về.

Nhìn thấy con mình suýt chết đuối, hai người vô cùng sợ hãi, luống cuống tay chân nhanh chóng chạy tới giúp đưa con lên.

Sau một hồi cấp cứu, đứa trẻ ho ra một ngụm nước.

“Hức” một tiếng rồi khóc òa lên.

Mẹ của đứa trẻ ôm con vừa khóc vừa an ủi.

Ba của đứa trẻ thì khom lưng trước Tống Hân Nghiên, không ngừng cảm ơn: “Cô gái, vô cùng cảm ơn cô, nếu cô không phát hiện ra thì chúng tôi thật sự không dám tưởng tượng…”

“Không sao không sao đâu. Chuyện nhỏ ấy mà. Đúng lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy mới có cơ hội cứu người.”

“Cho dù nói như thế nào đi nữa, cô cũng là cha mẹ tái sinh của con chúng tôi. Cô có thể cho tôi số điện thoại không? Mấy hôm nữa con tôi khỏe lại, chúng tôi nhất định sẽ tự mình đưa nó tới nhà cảm ơn.”

Tống Hân Nghiên vội vàng xua tay: “Thật sự không cần.”

“Cần chứ, cần chứ.”

Mẹ của đứa trẻ bình tĩnh lại, ôm con đầy cảm kích, nói hùa vào.

Vì chuyện vừa nãy nên ngoài cửa phòng đã có người vây lại xem, như đang xem khỉ.

Tống Hân Nghiên vội vàng tìm lấy cớ chạy đi.

Nhân viên phục vụ cầm một cái áo choàng tắm khác tới: “Cô Tống, mời đi bên này, tôi sẽ chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ khác cho cô.”

“Cảm ơn.”

Tống Hân Nghiên quấn áo choàng tắm lên người, ôm tài liệu đi theo nhân viên phục vụ vào phòng thay đồ.



Phòng thay đồ nam.

Tưởng Tử Hàn thay quần bơi, khoác áo choàng tắm lên, vừa ra khỏi phòng thay đồ ra thì nghe được một tiếng kêu kỳ quái.

“Vãi thật, nhìn cái bóng lưng này, tôi dám lấy con ghẹ mới của tôi ra cá, chắc chắn là một mỹ nữ!”

Người đang nói chuyện là Lục Minh Hạo, cậu chủ nhà họ Lục, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô.

Tên này là một thiếu niên mang tâm lý tuổi nổi loạn, còn là loại mãi mãi 18 tuổi.

Tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ, chải ngược lên thành kiểu phong lưu, bấm khuyên tai kim cương màu đen trông rất ngỗ ngược, đôi mắt đào hoa nhìn thấy con gái là rung rinh, khóe môi lúc cũng nào nhếch lên nhìn rất lưu manh, vô lại.

Hoàn toàn không hề giống một cậu chủ của một gia tộc lớn.

Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu, lười biếng nhìn về phía Lục Minh Hạo đang dõi mắt.

Một bóng lưng mảnh khảnh thoáng qua rồi biến mất ở chỗ rẽ.

Một góc áo choàng tắm màu trắng bị bắp chân xinh đẹp của cô hất tung bay, phong thái uyển chuyển.

Tưởng Tử Hàn sửng sốt, đôi lông mày kiếm nhíu chặt lại.

Lục Minh Hạo nhìn thấy Tưởng Tử Hàn, mặt đầy tiếc nuối, nói: “Lão Tưởng, anh ra chậm quá. Vừa rồi…”

Tưởng Tử Hàn giơ tay chọc vào đồng hồ vài cái là có tiếng điện thoại gọi đi vang lên.

“Tít… tít…”

Không ai nghe máy.

Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức trở nên âm trầm, bỏ đám người Lục Minh Hạo lại rồi đuổi theo hướng bóng lưng vừa biến mất kia.

Vẻ mặt Lục Minh Hạo mờ mịt: “Anh Hàn bị làm sao vậy?”

Cậu ta hỏi Tô Thần Nam đi bên cạnh, cậu chủ nhà họ Tô, cũng thuộc tứ đại gia tộc.

Trái ngược với cậu ta, Tô Thần Nam lại hồn nhiên ngây thơ tựa sinh viên còn đang đi học.

Cậu Tô dáng dấp điềm đạm, nhưng ăn nói đơn giản ngắn gọn: “Chê cậu ồn ào đấy.”

Lục Minh Hạo vung cùi chỏ sang.

Tô Thần Nam nhanh chóng lùi lại một bước, vòng qua đuổi theo Tưởng Tử Hàn.

“Ê, mấy cậu chờ tôi với.”

Lục Minh Hạo đuổi theo, một tay khoác lên vai Tưởng Tử Hàn: “Sao thế, mỹ nữ vừa nãy hợp gu anh hả? Ôi xời, không nhìn ra đấy, thì ra anh thích kiểu người thế này. Lão Tưởng, anh thay đổi rồi, mới đến Hải Thành có mấy ngày mà đã có hứng thú với con gái…”

Tưởng Tử Hàn hất cánh ta cậu ta ra.

Một bên khác của hành lang.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, bóng dáng xinh đẹp vừa xuất hiện dừng trước một cửa phòng.

Cô nghiêng người đi vào, góc nghiêng xinh đẹp lập tức hiện ra trước mắt mấy người.

Lục Minh Hạo hít một hơi: “Chậc! Không ngờ ở cái nơi lụi bại như Hải Thành này lại có hàng ngon như thế!”

Cửa phòng mở ra.

Bóng dáng tuyệt sắc kia biến mất trước mặt ba người.

“Đúng là rất đẹp.” Tô Thần Nam đánh giá rất đúng trọng tâm.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn như đóng băng lại, sát khí đằng đằng hiện giữa hai hàng lông mày, từng luồng áp bức dày đặc tỏa lan quanh anh.

Tống Hân Nghiên!

Em thật sự rất giỏi!

Lục Minh Hạo bất giác run rẩy, quay đầu nhìn: “Lão… Lão Tưởng, anh làm gì thế? Nếu thích như vậy thì để tôi cướp cô ta ra cho anh nhé?”

Tưởng Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, đè nén lửa giận rồi xoay người bỏ đi.

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam liếc nhau, vội vàng đuổi theo.



Tống Hân Nghiên đi vào phòng của Dạ Vũ Đình.

Bên trong, ngoại trừ anh ta ra, quả nhiên còn có ba người khác.

Bốn người mặc áo choàng tắm, ngồi trước bàn mạt chược, đang đánh rất hăng.

Dạ Vũ Đình mỉm cười quay đầu lại, vừa thân mật vừa tự nhiên: “Có biết đánh không?”

“Không biết.”

Tống Hân Nghiên cười lắc đầu.

Cô liếc mắt nhìn mấy quân bài mà mấy người kia đè úp ở góc bàn, tuy không quá đáng sợ nhưng biểu cảm lúc họ sờ bài ném bài, tính bài lại khiến người ta hết hồn.

Cho dù biết đánh, cô cũng không có khả năng vào cuộc.

Dạ Vũ Đình không làm khó cô, ném một quân bài ra, gật đầu nói: “Ngồi một lát đi, chờ tôi đánh xong ván này đã.”

Tống Hân Nghiên ôm tư liệu, ngồi xuống cạnh bàn trà, bắt đầu nấu nước pha trà: “Không vội, mọi người cứ chơi từ từ.”

Dạ Vũ Đình luôn rất lịch lãm.

Anh ta được dạy không nên để cho con gái phải chờ.

Người đối diện đã ù, anh ta ném bài, đứng dậy đi về phía Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vội rót trà cho anh ta.

Ba bạn chơi bài khác của anh ta cũng cười ha hả đi tới: “Cô Tống có mang hợp đồng theo không?”

Tống Hân Nghiên rót trà cho ba người kia xong, lúc này mới đưa hợp đồng ra: “Ở đây, các sếp xem thử đi ạ.”

Ba người cầm hợp đồng lật giở vài trang, ký tên: “Cô là bạn của anh Dạ, tất nhiên chúng tôi sẽ tin tưởng cô. Không cần nhìn, cứ làm theo điểu khoản trên hợp đồng đi.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc, thế này thì oai quá rồi.

Cô vội đứng lên tiếp tục rót trà cho bọn họ: “May mắn được các sếp coi trọng. Mọi người yên tâm, Tống Hân Nghiên tôi sẽ không lừa gạt bạn bè đâu.”

Bọn họ vẫn muốn tiếp tục đánh bài, Tống Hân Nghiên cất kỹ hợp đồng rồi từ biệt.

Dạ Vũ Đình đưa cô ra ngoài.

“Anh Dạ, hôm nay thật sự rất cảm ơn, khi nào anh rảnh rỗi, nhất định phải để tôi bày tỏ lòng biết ơn với anh.”

Tống Hân Nghiên nói lời cảm ơn chân thành tha thiết.

Dạ Vũ Đình thấp giọng cười, nói: “Người đẹp hẹn thì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ từ chối. Suối nước nóng ở đây rất đẹp, thật sự không cần tôi thuê một phòng đơn cho cô sao?”

Tống Hân Nghiên quơ quơ hợp đồng trên tay: “Để không làm anh mất mặt, tôi phải trở về tăng ca, đôn đốc nhà xưởng nhanh chóng sản xuất.”

Dạ Vũ Đình cười càng sâu: “Cô Tống thật sự là một người phụ nữ mạnh mẽ.”

“Quá khen. Bạn của anh vẫn còn đang đợi, thật sự không cần tiễn tôi đâu.”

Tống Hân Nghiên lui ra sau một bước, đang định làm động tác bày tỏ lòng cảm ơn với anh ta, ai ngờ cô lại vấp chân, ngã ngửa ra sau.

“Cẩn thận!”

Dạ Vũ Đình tay mắt lanh lẹ, bắt lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo lại.