Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1077




CHƯƠNG 1077

“Đừng tỏ ra mình vô tội như thế.”

Trong mắt anh ta có ẩn ý sâu xa, cười khẩy thăm dò: “Tôi thấy cô không quyến rũ được anh Hàn nên chạy tới đây để bám víu ba anh ấy thôi. Cô muốn ông ấy ép anh Hàn cưới cô lần nữa à?!”

Sắc mặt Sở Thu Khánh không đổi, thong dong đi tới ngồi xuống cô pha: “Tuy rằng Tử Hàn đúng thật là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, nhưng bạch mã không có tôi trong lòng, tôi cũng không cần phải mặt nóng dán mông lạnh mãi làm gì.”

Cô ta bưng cốc cà phê mà người hầu đem tới lên, tao nhã thưởng thức: “Tôi cũng có tự tôn mà, hèn mọn bám mông lâu như vậy là đủ rồi. Mắt nhìn của Tử Hàn không tốt, muốn chìm đắm trong sự dịu dàng của hồ ly tinh, tôi không kéo ra được thì còn có cách gì nữa?!”

Sở Thu Khánh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, kiêu ngạo nhìn hai người Tưởng Tử Hàn biến mất ở tầng ba: “Từ nay về sau, tôi sẽ không theo đuổi anh ấy không buông nữa, trừ khi anh ấy chủ động tìm tôi, cầu xin tôi!”

Cố Vũ Tùng không nhịn được mà cười mỉa trong lòng.

Người phụ nữ này, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Trên tầng.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đi vào một phòng khách kiểu mở.

Tưởng Khải Chính đứng trước quầy bar, vẫy tay với con trai mà không hề ngẩng đầu, tùy ý nói: “Cứ thoải mái ngồi đi.”

Ông ta lấy một chai rượu vang từ trong tủ lạnh trên quầy bar ra, lót nó bằng khăn bông rồi đổ vào chai đựng rượu.

Sau khi làm xong tất cả những việc này thì mới ngẩng đầu lên nhìn con trai.

Cũng chính một cái nhìn này, ông ta mới phát hiện Tưởng Tử Hàn không chỉ vào một mình.

Ánh mắt Tưởng Khải Chính dừng trên gương mặt Tống Hân Nghiên, sau đấy lập tức sững sờ.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đều nhìn thấy ánh mắt kì lạ của ông ta.

Hai người nhìn nhau, Tống Hân Nghiên lễ phép tiến lên một bước nói: “Bác sao thế ạ? Có phải thấy cháu rất quen mắt không?”

Tưởng Khải Chính hoàn hồn lại, mỉm cười: “Đúng thật là cô rất giống một người quen cũ của tôi.”

Ông ta suy nghĩ hai giây, sau đó hỏi thẳng ra nghi hoặc của mình: “Cô và Thẩm Hoài Ngưng có quan hệ gì?”

Lông mày Tống Hân Nghiên khẽ nhướng lên.

Tưởng Tử Hàn cũng hơi kinh ngạc.

Hai người đều không ngờ rằng Tưởng Khải Chính lại chủ động như vậy, nói thẳng vào chủ đề luôn.

Trước khi Tống Hân Nghiên cất lời, Tưởng Tử Hàn lặng lẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Anh cướp lời nói: “Những chuyện khác để lát nữa hẵng nói, có lẽ ba nên giải thích với chúng con trước đã, thế này là sao vậy, sao ba lại xuất hiện ở đây?”

Tưởng Tử Hàn rót ba ly rượu, đưa hai ly cho Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Ông ta cầm ly, chạm ly với bọn họ, lúc này mới vừa thưởng thức rượu vừa nói: “Tử Hàn, chuyện này là ba có lỗi với các con. Thực ra cũng không phải tình huống đặc biệt gì, chẳng qua là thủ đoạn trên thương trường mà thôi. Ba ngáng đường của người khác, có người muốn giải quyết ba. Chỉ có ngày ngày làm giặc, chứ làm gì có chuyện ngày ngày phòng giặc được chứ, ba không muốn sống trong sợ hãi lo lắng, chỉ đành để bản thân ‘chết’ trước cho tên đó xem. Để diễn cho chân thật, nên mới giấu tất cả mọi người.”