Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1000




Chương 1000

Tống Hân Nghiên tức đến mức nghiến răng, thật sự muốn tát một cái vào miệng của anh: “Anh có thể im miệng được không!”

“Vậy em ở lại không?”

“Mẹ kiếp tôi là gì của anh mà tôi phải ở lại? Tôi chỉ là vợ cũ, tôi…”

“Nếu em để bụng anh có thể lập tức biến em thành vợ hợp pháp.”

Vợ cái quỷ…

Tống Hân Nghiên bực bội muốn giết người.

Mẹ kiếp tên này bị quỷ nhập rồi sao!?

Cô tức giận hất tay của anh ra: “Tưởng Tử Hàn anh đủ rồi! Anh là bị bệnh dạ dày, không phải đầu óc có bệnh!”

Người đàn ông trên giường vốn suy yếu, sắc mặt cũng rất trắng bệch, lúc này ánh mắt trở nên ảm đạm, khiến người khác không nhẫn tâm.

Cố Vũ Tùng không nhìn nổi nữa.

Anh Hàn cao cao tại thượng của anh ta…

“Chị dâu! Anh Hàn anh ấy là nói đùa, chị…”

“Ai là chị dâu của cậu!”

Tống Hân Nghiên thật sự tức đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói rồi.

Nhưng trong lòng cô lại sinh ra cảm giác buồn bã.

Bởi vì cô mềm lòng rồi, trong lòng vậy mà sinh ra cảm giác không lỡ.

“Được, không phải chị dâu thì không phải chị dâu. Vậy chị biết tình trạng sức khỏe thật sự của anh Hàn không? Mỗi năm anh ấy đều buộc phải làm hai lần kiểm tra sức khỏe, viêm dạ dày là bị từ lúc nhỏ, dạ dày vốn yếu ớt, càng dưỡng càng mỏng. Cho nên bây giờ đồ có chút k1ch thích cũng không thể ăn uống, nước ấm dưới 30 độ cũng không thể uống, gia vị có thêm một chút, lưỡi cũng không nếm ra được, nhưng dạ dày có thể thật sự phản ứng…”

Tống Hân Nghiên nhớ tới lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên ở nhà họ Tưởng nấu mì.

Tối hôm đó cô nấu liên tiếp ba lần mới hợp cái dạ dày của người đàn ông bệnh kiều này.

Thì ra…

“Im miệng!”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Tưởng Tử Hàn quát Cố Vũ Tùng, có hơi mất mặt: “Cậu từ khi nào học cái thói lôi thôi hơn cả phụ nữ thế.”

“Được được được, em im miệng em im miệng.”

Cố Vũ Tùng im lặng trợn trừng mắt, anh ta đây là vì ai chứ.

Không biết lòng người tốt mà.

Kiểm tra đầu tiên mà Tưởng Tử Hàn làm chính là nội soi dạ dày.

Chuẩn bị xong, bác sĩ đang muốn đẩy anh vào phòng kiểm tra.

“Khoan đã.”

Anh hô dừng, lo lắng túm lấy tay của Tống Hân Nghiên: “Em sẽ ở đây đợi anh, đúng chứ?”