Duyên Trời Ban Em Về

Chương 78: Có lẽ bình yên là đây




Sau khi làm xong xuôi các thủ tục xét nghiệm.Bước cuối cùng là bước mà cô mong chờ nhất.Khi siêu âm người nhà có quyền được vào cùng sản phụ nên cô đã gọi anh vào.Anh vừa bước vào vị bác sĩ kia lại sốc tập hai

“ Ôi Thế Anh con đi nhầm phòng à?

Anh thấy vị bác sĩ kia thì cũng không có gì bất ngờ lắm dường như đã đoán trước được sự việc.

“ Con chào bác, lâu lắm rồi con mới gặp lại bác.Bác khỏe không?

Bà Lan bỗng chốc sượng cả người: Bác khỏe.Mà đúng là con gây ra tác phẩm hả?

“ Vâng là con nhưng con không gây ra là con cố ý tạo ra đấy.Haha “

“ Trời ơi giỏi quá giỏi bác phục mày rồi. Mới hôm bữa còn hỏi con gái người ta mà nay đã nhận nhau rồi à.Kinh thật.Thôi ra đây ngồi đi bác cho coi em này!”

Anh đi lại chiếc ghế cạnh giường ròi ngồi xuống.Bác Lan bắt đầu bôi một ít gel lên bụng cô rồi đưa chiếc đầu siêu âm đặt lên bụng cô

“ Này hai đứa nhìn lên màn hình đi em bé đó.Yêu chưa.Con ơi quay ra đây một tí để bố mẹ nhìn con nhé!” Dường như em bé này cũng rất nghe lời vừa nghe thấy bác sĩ nói vậy đã quay ra cho bố mẹ thấy mặt rồi.

Vừa thấy em bé quay ra anh và cô đã kìm được nước mắt mà khóc.Dường như sau những đau khổ chúng ta đã tìm thấy được bình yên của chúng ta rồi.

“ Ôi Henry kinh nhờ bình thường có tiếng máu lạnh, khinh người thế mà nay lại khóc à? Chết tin này bác phải chụp đi bán cho báo chí thôi.Bộn tiền đấy “

Anh nghe thấy bác Lan chọc vậy thì cùng lấy tay lau nước mắt, cười cười rồi nói: Thôi bác đừng cháu cháu hướng nội lắm chọc vậy cháu quê chết

“ Thôi bác dỡn vậy thôi.Bố mẹ nào lần đầu trải mà chả vậy.Thôi để bác in hình siêu âm của em phát cho mỗi đứa một tấm làm kỉ niệm.

Trước khi anh và cô về bác Lan còn không quên kéo tay hai người lại để nói xấu thằng con yêu quý



“ Trời ơi nhìn hai đứa mà bác ham quá! Ai như cái thằng lông bông nhà bác.Suốt ngày chỉ căm đầu ăn chơi rồi lại làm việc kêu lấy vợ có con cho bà già này nhờ thì cứ gạt phắt đi.Nghĩ mà tức không nuốt được cơm.Mà mẹ Chi với bố Vinh đã biết chưa?

“ Dạ chưa.Tụi con định cuối tuần này về rồi thưa hai bên gia đình luôn ạ

“ Ôi vậy thì mừng rồi nhé.Khi nào cưới alo bác.Bác mừng to cho.Thôi chào hai đứa nhá.À bác quên tý ra ngoài cầm đơn đi mua cho vợ mấy loại thuốc bổ rồi về cho nó ăn uống tử tế vào.Gần 5 tháng mà mẹ chưa được 50 cân, em bé thiếu cân đấy, mẹ thì thiếu máu với canxi.Anh nghe mấy lời dặn của bác Lan xong thì cũng cảm ơn rồi xin phép ra về.Vừa ra đến cửa anh đã nhanh chóng dẫn cô đi ra quầy thuốc của bệnh viện mua không biết bao nhiêu thuốc bổ cô nhìn mà ngộp.May là cản kịp chứ không chắc anh dỡ luôn cái quầy thuốc mang về nhà luôn.Sau bao công sức ngăn cản cuối cùng cái cốp xe chỉ đầy một nửa thôi.May thật.Chưa dừng lại ở đó vừa về đến nhà chưa kịp nghỉ ngơi gì anh lại gọi cho Darius đặt tiếp không biết bao nhiêu là tôm hùm, mực,bò …Cô nghe mà tí ngất.Lại tiếp tục con đường nịnh nọt nhưng lần này bất thành anh không những không chịu mà còn mua nhiều hơn nữa.Thôi thì để bố con chúng nó tự chăm nhau.Người mẹ tần tảo này chịu thôi.Cô bước lên lầu vừa đi cảnh vật xung quanh lại một lần nữa khơi gợi lại khung cảnh xưa cho cô một lần nữa.Lên phòng khung cảnh xung quanh vẫn vậy.

“ Em ngốc gì ở đây vậy.Vô đi tắm đi em “ Anh thấy cô đứng ngây ngốc tại chốc thì không khỏi cười ra tiếng.

Sau khi cả hai đã tắm rửa xong xuôi cả hai cùng xuống lầu nấu cơm,cùng ăn cơm.Tất cả đều bình yên đến lạ.Ăn tối xong cô và anh cũng dọn dẹp xong xuôi rồi mới lên phòng.Vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn ổn định nên vẫn cần thay băng.Mà cô cũng chính là người phụ trách việc này.Vừa thay băng anh vừa xuýt xoa kêu đau cô thấy vậy không những không nhẹ nhàng hơn mà còn cố tình ấn vào vết thương của anh một cái thật mạnh làm anh phải kêu lên một tiếng

“ A!Vợ tính giết chồng hả vợ?”

“ Ủa ai là vợ anh “

“ Ờ em không phải vợ tôi em chỉ kết hôn với tôi được pháp luật bảo hộ và công nhận thôi phải không “

Cô nghe vậy thì cứng họng không dám đấu võ miệng với anh nữa.Thay băng xong hai người cũng lên giường nằm.Tắt điện một cái là anh đã luồn một tay vào bụng cô rồi di chuyển xuống bụng cô mà hôn.

“ Em bé của ba mẹ cố gắng nhé! Ngoan không được làm mẹ đau nhé.Khi nào ra bố mua thật nhiều quà cho em nhé “ Anh thủ thỉ với em bé làm cô bật cười

“ Ôi ông ngốc ơi ông đi đàm phán với cả con mình nhỉ? Ông kinh thật tôi chịu ông nhà tôi rồi

“Ờ anh hay đàm phán với đối tác vậy đó.Họ nghe anh lắm.Chắc con anh nó nghe lời hơn “

Cô bật cười với câu trả lời của anh rồi từ từ cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đây chính là bình yên giữa số phận ngang trái ta vẫn nắm tay nhau bước lại nhưng bước đầu tiên không rời bỏ.Ngày ngày trải qua cùng nhau đó là lối về.