Duyên Trời Ban Em Về

Chương 1: Bác sĩ ế lâu năm




Bệnh viện Quốc Tế Sunshine ở Hà Nội Tại phòng họp chung cả bệnh viện đang lắng nghe bài phát biểu khen thưởng của viện trưởng thì đột nhiên tiếng vỗ tay hoà lẫn với tiếng chúc mừng lần lượt vang lên . Thì ra lại là cô bác sĩ đã ế lâu năm của bệnh viện bao nhiêu lâu nay chưa có một mảnh tình vắt vai lại nay lại lập được được công trạng rồi đấy ! Chúc mừng cô bác sĩ Ngọc của tôi nhé ! Khiếp lâu lâu cô lại tại cho bệnh viện ta một phen hú vía . Tôi sẽ quyết định ký khen thưởng cho cô một tháng lương nữa về những gì cô đã làm cho bệnh viện . Tôi thay mặt cho bệnh viện một lần nữa xin cảm ơn cô. Gần năm chục nồi bánh chưng rồi tôi chưa bao giờ chứng kiến một phen hú vía như vậy . Mẹ của bạn thân viện trưởng lần này lên cơn đau tim may là có cô phát hiện và cứu chữa kịp thời chứ không thì cả đám chúng tôi chắc toang quá ! Cảm ơn cô Ngọc nhé !

- Không có gì đâu Trưởng Khoa ạ ! Cháu chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi có gì đâu mà mọi người phải tuyên dương thế ! Minh Ngọc lên tiếng .

- Ôi chao ơi chúng tôi phải cảm ơn cô quá ấy chứ .Nghe nói bà ấy có đứa cháu kinh khủng lắm cậu ấy rất ít khi lộ mặt nhưng một khi đã để cậu ấy bực thì chỉ có đường chúng ta xách bao ra đường mà ăn cám thôi ! Phó khoa lên tiếng

- Dạ vâng ạ chắc do nay cháu gặp may thôi !

Thôi tôi quyết định rồi để ăn mừng trận thắng lớn thế này nay tôi sẽ tự trích tiền túi mình ra để thưởng cho khoa cấp cứu của ta nay một suất đi ăn nhà hàng bét sè lè nhè luôn muốn tăng mấy tôi cho hết .

Hoan hô trưởng khoa muôn năm – cả đám cùng đồng thanh.

Cô là bác sĩ Minh Ngọc đang làm việc tại bệnh viện đa khoa quốc tế Sunshine Hà Nội . Hiện nay đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa ai thấy cô có một mảnh tình vắt vai . Ba mẹ cô đang giục “ chống lầy “ lắm rồi nhưng cô vẫn chưa mở long được vì trong tim cô đã có hình bóng một người thiếu niên mang hơi thở thanh xuân. Hình ảnh ấy cứ nằm mãi trong tim cô như thể nó đã khắc sâu chẳng thể phai mờ được .

- Alo công chúa ế của mẹ hả ? – Đến hẹn lại lên mẹ của cô lại bắt đầu bài ca tại sao chưa chống lầy rồi đấy .

- Dạ con nghe nè mẹ .

- Thế đã chuẩn bị dẫn con rể về cho mẹ chưa hả công chúa của mẹ ?



- Dạ alôooo…cái chi hả mẹeeee… con bên con hình như mất mạng rồi !

- Trời ơi con ơi là con con giống ai mà ngu thế mẹ đang gọi cho mày bằng sim đấy chứ có liên quan gì đến mạng đâu. Đến lừa người còn không biết thì sao mà kiếm con rể cho mẹ đây chán quá ! con với chả cái .Toàn làm cha mẹ lo lắng thôi ! Tôi ngất đây

- Ui chao ôi thôi mà mẹ yêuuuu ! Con thương ba mẹ nên mới ở đến giờ đấy ! Mẹ phải cảm thấy hạnh phúc vì con còn bám lấy ba mẹ đấy . Chứ không con lại thành một bà cô già suốt ngày vứt con cái cho cha mẹ chăm thì khiếp lắm !

- Thôi thôi cho tôi xin tôi sợ cái lý do con cóc của chị lắm rồi ! Đừng viện cớ nữa . Tối nay về gia đình ta lại họp nữa nhá !

- Thôi con xin lỗi mẹ tối nay con bận phải đi ăn liên hoan mừng cho việc con lại mang chiến thắng về cho khoa rồi nên con xin phép cho con từ chối bữa tối nhé !

- Đấy lại viện lí do rồi ! ui chao chi định sẽ cống hiến hết mình cho công việc khi về già vô trong chùa làm ni cô hằng ngày gõ mõ tụng kinh à ?

- Không mà mẹ mẹ phải tin con gái của mẹ chứ ! Con sẽ quyết tâm kiếm cho mẹ một chàng rể giau .Nếu không kiếm được con sang Châu Phi đào kim cương mang về cho mẹ nhá !

Chưa kịp để cho tổng quản của gia đình trả lời cô xin phép rồi chuồn luôn .

Đúng là vớ được quả hàng nóng gỡ mãi không ra . Chết dở với con thôi con ạ !