Đối với dân chạy nạn, họ đã quen với việc màn trời chiếu đất nên không có ai tỏ ra quá lo lắng. Những con người này đã dần trở nên dày dặn kinh nghiệm sau thời gian dài bôn ba. Chỉ cần có nước và thức ăn thì những thứ khác đã không còn là khó khăn nữa.
Đốt lửa sửi ấm và chia nhau gác đêm, mọi người phân công nhau làm việc theo quy luật nhất định.
Một đêm bình an.
Ngày hôm sau, có lẽ do số phận không mấy may mắn mà bọn họ đã phải dừng chân vào lúc đầu giờ Thân, bởi vì trước mắt là một ngọn núi bao la hùng vĩ.
Bây giờ đã là cuối buổi chiều, bọn họ không thể lập tức băng qua núi rừng nếu không muốn làm mồi cho thú dữ khi đêm đến. Tất cả bị tình thế bắt buộc phải nghỉ ngơi. Trong cái rủi có cái may, thảm thực vật ở đây rất tươi tốt. Động vật cũng nhiều hơn hẳn.
Đào Toàn bận rộn quan sát xung quanh tìm nguồn nước. Tô Tịnh Y lôi kéo Hoằng Hiên tìm củi gỗ. Chỉ có một mình Đào Diễn rảnh rỗi. Anh đứng thẳng lưng, chau mày nhìn về phía núi xanh, thật lâu không cử động.
Tô Tịnh Y cùng Hoằng Hiên tìm củi cách đó không xa. Hai người nhặt một bó củi nhỏ, rồi hì hục khiêng ba cây gỗ lớn đã bị mục nát về. Thấy anh hai vẫn đứng im như vậy, Hoằng Hiên học theo. Nhưng cậu nhìn mãi mà chẳng nhìn ra cái gì. Vậy là cậu cất giọng hỏi:
- Anh hai nhìn gì vậy ạ?
Đào Diễn thu hồi ánh mắt, thở dài:
- Nơi này gần bìa rừng như vậy...
Hoằng Hiên:...
- Gần bìa rừng thì sao ạ?
- Gần bìa rừng, rất dễ có sói.
Hoằng Hiên nghe có sói thì nửa sợ hãi, nửa phấn khích. Cậu nhỏ giọng:
- Thịt sói cũng là thịt...
Đào Diễn liếc xéo cậu.
- Ngu ngốc! Sói đói rất khó đối phó đấy.
Hơn nữa, nếu thật sự có sói thì thứ mà bọn họ phải đối phó là một đàn chứ không phải một con. Loài sói từ xưa đã biểu thị cho sự ranh mãnh và thù dai. Nếu mà trong lúc chiến đấu lại để sót một con thì bọn họ đừng mong an toàn vượt qua ngọn núi này.
Đào Diễn thở dài trong lòng. "Nơi này chưa chắc có sói, nếu mà có thì buồn rầu cũng chẳng được gì, thôi thì cố gắng cảnh giác vậy."
Cạnh bên chiếc xe đẩy của gia đình, Tô Tịnh Y chất mớ củi mà mình vừa tìm được vào một chỗ, sau đó lấy hai chiếc chiếu ra trải. Tranh thủ lúc không có việc gì làm, cô bẻ những cành củi nhỏ mà mình tìm được thành những đoạn ngắn bằng nhau.
Đến khi mọi thứ xong hết mà Đào Toàn vẫn chưa về trong khi những người khác đã trở lại. Đào Diễn đứng lên muốn đi tìm.
Đúng lúc này, đoàn người xôn xao ầm ĩ lên. Thì ra Đào Toàn đã trở về, trên tay hắn xách theo bảy con chuột, ước chừng ba cân. Bốn con lớn và ba con nhỏ.
Hoằng Hiên thiếu nhẫn nại, cậu hấp tấp chạy về trước. Tô Tịnh Y thấy rõ cậu còn trộm nuốt nước miếng đấy. Nói thật, cô cũng thèm. Đã rất lâu rồi không ăn được một bữa thịt ngon. Thời đại này quá gian khổ mà.
Bên kia, Đào Toàn trở về trong sự hâm mộ của mọi người. Hắn thấy Hoằng Hiên thích thú nhìn con chuột liền đưa một con cho cậu cầm.
Hoằng Hiên vui vẻ đến nỗi hai con mắt cậu híp lại thành hình lưỡi liềm, bờ môi toe toét. Cậu hớn hở đánh giá con vật trong tay mình, cái thứ mà trước kia không bao giờ có trên bàn ăn của cậu, bởi vì nó không xứng. Nhưng khi đã trải qua tháng ngày sắp chết đói, cho cậu con sâu cậu cũng ăn chứ đừng nói gì là chuột.
Chuột thì làm sao? Thịt chuột bảo đảm rất ngon đấy!
Đào Toàn mặc kệ Hoằng Hiên. Hắn bước nhanh lại chỗ nghỉ ngơi của gia đình, đưa phần chuột còn lại cho em trai. Sau đó, Hắn lấy ra hai ống trúc từ trong vạt áo.
Đào Diễn nhận lấy chuột và ống trúc. Anh nhướng mày.
Đào Toàn gật gật đầu xem như trả lời. Hắn tiếp tục lấy ba cái ống trúc bên trong hành lí, bỏ vào vạt áo nơi ngực, rồi quay lại lần thứ hai.
Tô Tịnh Y nghi hoặc nhưng cô không lên tiếng. Cậu nhóc Hoằng Hiên lại nhỏ giọng hỏi Đào Diễn:
- Anh cả lại đi đâu rồi ạ?
- Suỵt... anh ấy tìm được nơi có nước.
Mắt cậu nhóc sáng lên:
- Rất nhiều nước ạ?
Đào Diễn lắc đầu:
- Không nhiều.
Không ai trong số họ cảm thấy đáng tiếc cả. Ngay lúc có nạn hạn hán như thế này mà kiếm được một ngụm nước đã là quí giá rồi, đừng nói chi anh cả đã mang về hai uống trúc đầy nước.
Bọn họ đều hiểu rằng làm người không thể quá tham lam.
Trong lúc chờ Đào Toàn quay trở lại, Tô Tịnh Y nhóm lửa còn Đào Diễn thì dùng chuỷ thủ sơ chế chuột.
Bọn họ thiếu nước trầm trọng nên Đào Diễn không thể rửa chúng. Vì vậy, anh cẩn thận lột bỏ lớp da lông của nó, chặt bỏ đầu, đuôi và nội tạng rồi dùng nhánh cây xỏ xiên qua từ trên xuống dưới.
Đến khi con chuột cuối cùng bị gác lên giá nướng, Đào Toàn mới thong thả trở về. Anh đưa ba cái ống trúc cho Tô Tịnh Y. Quả nhiên, bên trong chứa đầy nước.