Đúng vào thời khắc quan trọng này, một bóng người từ đâu chạy ra chặn lại con sói đầu đàn.
Mọi người nhìn kỹ, thì ra là Đào Diễn. Chẳng ai biết anh vòng qua đấy từ bao giờ.
Con sói không muốn để ý đến Đào Diễn. Nó vung đuôi muốn chuyển qua hướng khác mà chạy trốn. Nhưng Đào Diễn không bằng lòng. Anh sử dụng vốn võ thuật kém cỏi của mình để cố dây dưa với nó.
Một lần, hai lần, ba lần. Mới đầu, sói đầu đàn quyết tâm phải chạy đi. Nhưng dần dần, Đào Diễn như keo dính chuột khiến nó dậm chân tại chỗ. Dựa vào đuôi mắt, nó thấy Đào Toàn nhanh chóng tiến đến.
Lập tức, trong lòng sói đầu đàn trở nên tuyệt vọng. Nó hận Đào Toàn bao nhiêu thì bây giờ nó hận Đào Diễn gấp hai lần như thế. Dường như nó chán ghét cái cảnh bị Đào Diễn áp bức nên dồn sức đánh trả, cũng biểu thị từ bỏ việc chạy trốn.
Trên người Đào Diễn dần xuất hiện các vết thương, có to, có nhỏ, càng nhiều là những vết thương sâu vào tận trong xương cốt. Máu theo đó mà thấm ướt cả áo. Nó chảy xuống đùi, nhuộm đỏ quần, rồi chảy xuống bắp chân, theo độ dốc của đôi chân mà chảy vào trong giày. Mặt đất liền xuất hiện những dấu chân đỏ sẫm. Mặt Đào Diễn cũng trắng dần.
Sói đầu đàn, sói đầu đàn. Nó được lên làm thủ lĩnh không chỉ vì bộ não thông minh mà trên hết, nó phải là con khoẻ mạnh nhất bầy. Bởi vậy, sói đầu đàn thường to lớn hơn những con sói bình thường khác và tất nhiên móng vuốt của nó cũng sắc bén hơn nhiều.
Đào Diễn cười khổ ở trong lòng. Không biết đây đã là lần thứ mấy anh hối hận rồi. Không phải anh hối hận vì chặn lại con sói mà hối hận vì khi xưa không chăm học võ. Cũng là vào lúc này, tâm trí của Đào Diễn trở nên rất kiên định. Nếu mà nhà bọn họ vượt qua kiếp nạn, thì anh sẽ bắt đầu tập võ lại từ đầu, không bao giờ dùng mánh lới nữa.
Theo thời gian trôi đi, sói đầu đàn càng đánh càng hăng. Mùi máu tươi kích thích tính điên cuồng ẩn sâu trong người nó. Ngược lại, Đào Diễn vì mất máu quá nhiều mà dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Khi con sói đánh đủ rồi, nó tìm được sơ hở của Đào Diễn mà nhảy lên muốn cho anh một công kích trí mạng. Thì ngay lúc này, một tiếng xé gió vang lên. Bản năng của loài sói khiến nó lập tức buông bỏ thế công, xoay người né tránh. Tuy vậy, nó vẫn cảm thấy nửa người bên trái vô cùng mát mẻ.
Đến lúc bốn chân nó đã chạm đất. Quay đầu nhìn lại, đầu con sói muốn nổ tung. Bộ lông xám của nó vì tức giận mà phập phồng lên xuống. Đôi mắt nó đỏ ngầu. À, không phải một bộ lông mà chỉ là nửa bộ bên phải. Bởi nửa bộ lông bên trái đã bị nhát đao của Đào Toàn cạo trọc rồi.
Trước mặt nó, hai anh em nhà họ Đào sánh vai mà đứng. Thanh đao trong tay Đào Toàn loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy một vài sợi lông sói còn dính ở trên đấy. Càng để cho sói đầu đàn hết hy vọng chính là vị trí của hai anh em họ. Bọn họ đã đứng chặn lại con đường duy nhất trở lại rừng xanh của nó rồi.
Sói đầu đàn híp mắt. Bây giờ muốn trốn là không có khả năng. Nó bấu mạnh móng vuốt xuống đất, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công. Kiểu cách giống hệt như những sinh vật liều mạng giãy giụa trước khi chết. Đào Toàn và Đào Diễn chuẩn bị sẵn sàng.
Không để họ chờ lâu lắm, con sói bỗng cụp đuôi. Nó lấy đà, sau đó...
Sau đó, nó quay đầu chạy về hướng ngược lại trong sự bất ngờ của hai anh em nhà họ Đào. Nó lao thẳng đến phía đống lửa, mặc kệ mấy người đang đứng bên ngoài mà nhảy thẳng vào vòng tròn, nơi Tô Tịnh Y và Hoằng Hiên đang đứng.
Quá nhanh! Không một ai phản ứng kịp.
Đến khi mọi người hồi hồn thì con sói đã tới trước mặt Tô Tịnh Y rồi. Tô Tịnh Y chỉ kịp kéo Hoằng Hiên ra sau lưng mình, sau đó cô vung tay lên. Từ nơi khác nhìn vào chỉ thấy những vệt sáng nhỏ lao về hướng con sói, rồi đâm vào cơ thể nó.
Trong nháy mắt, cơ thể sói đầu đàn cứng còng. Một vài cây châm đâm xuyên qua hai mắt, khiến nó đau thấu tâm can nhưng chẳng kịp rít gào. Thân thể nó mất đi ý thức, bịch một cái mà rớt xuống đất.
Cuộc chiến đến đây là kết thúc. Mọi người đoán được phần đầu nhưng không đoán được phần cuối, kể cả Đào Diễn Đào Toàn.
Hoằng Hiên chui ra từ phía sau Tô Tịnh Y. Cậu nhóc thấy được thân mình cô đang run rẩy vì sợ hãi. Cậu nắm lấy tay cô, siết chặt, giống như làm như vậy là có thể khiến cô an tâm, mặc cho đôi tay của người thiếu nữ đã ướt đẫm.
Tô Tịnh Y sợ sao? Đương nhiên là sợ chứ! Kiếp trước cô là bác sĩ Đông Y, kiếp này cũng là tiểu thư nhà quan lại. Cả hai kiếp chưa bao giờ mà cô phải đối mặt với thú dữ như thế cả. Nhưng cô biết bản thân không thể lùi bước, vì phía sau cô là Hoằng Hiên. Dù là vì công hay tư thì cô cũng phải che chở cậu.