Mặt biển trước khi có sóng thần xảy ra bao giờ cũng trong xanh và rất đẹp. Đôi khi vẻ đẹp của nó làm người ta mê mẩn mà quên đi hiểm họa sắp ập đến dù trước đó đã được trang bị kiến thức kỹ càng. Nghĩ đến đây chợt Long chững lại. Đã rất lâu rồi ba mẹ cậu không cãi nhau dù vụ ly hôn của họ vẫn chưa ngã ngũ. Cậu nghĩ chắc mọi thứ đã được an bài.
Nhưng những con sóng chiều nay đã nhắc nhở có thể biến cố lớn sẽ xảy ra cho gia đình cậu sau khoảng thời gian yên bình. Sóng biển tự nhiên cũng giống như sóng gió cuộc đời. Lúc ta tưởng chừng bình yên nhất cũng là lúc một con sóng rất lớn đang được hình thành và sắp xô vào bờ. Biết làm thế nào được cuộc đời luôn có những quy luật của riêng nó chẳng thể đổi dời. Để tồn tại ta chỉ có thể thay đổi bản thân thích nghi và nỗ lực hết mình sống sót đến cuối cùng.
“Cậu nghĩ gì mà thừ người ra thế?”
Thu cất giọng khi thấy Long im lặng một hồi lâu. Ánh mắt của cậu lại nhìn xa xăm vào những con sóng vỗ mỗi lúc gần hơn khi trời bắt đầu tối.
“Không có gì mà sao tự nhiên lại hỏi mấy cái đó? Định viết truyện ngôn tình hả?”
Long giật mình khi nghe Thu hỏi. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang nhưng vẫn còn trong tâm trí. Đó cũng chính là nỗi bận tâm lớn nhất của cậu lúc này.
Thu hí hửng trước gợi ý của Long. Cô chú mục vào Long để xem phản ứng của cậu.
“Ừ. Hay là mình cũng viết một cuốn nhỉ?”
Long cúi người về phía trước gần với Thu hơn. Cậu tò mò không biết cô đang nghĩ gì. Cậu cười thật tươi và đầy thiện cảm.
“Vậy mình làm soái ca ngôn tình của cậu được không?”
Thu nhìn Long với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. Cô khẽ mỉm cười vì có thể sẽ khiến Long hụt hẫng.
“Khi nào cậu đạt tiêu chuẩn thì mình sẽ báo cho nhé.”
Sau phút hụt hẫng ban đầu, trên đôi môi của Long khẽ hiện lên một nụ cười dịu ngọt.
“Cậu cũng khó tính ghê.”
Thu chuyển đề tài để tiếp tục cuộc trò chuyện nếu không chắc có lẽ họ chỉ biết nhìn nhau và để khoảng thời gian quý giá trôi qua trong hoài phí.
“Long này, tại sao cậu lại học Taekwondo mà không học võ cổ truyền?”
Long nhìn Thu rồi lại cười có ý trêu chọc cô. Sóng vẫn vỗ dù chẳng ai để ý. Cuộc đời vốn vẫn thế, vẫn luôn vận động dù ta không nhận ra.
“Đơn giản vì mình thần tượng một ngôi sao phim hành động của Hàn Quốc, siêu đẹp trai, siêu tài năng. Khi thần tượng một ai đó trong một vài năm sắp tới bạn sẽ trở thành một người giống y như người đó. Còn cậu tại sao lại học Taekwondo? Chắc không phải thích anh chàng siêu đẹp trai, siêu tài năng nào đó ở lớp học võ chứ? Cậu cứ nói thật đi mình hứa sẽ giữ bí mật.”
Thoáng chốc hai gò má Thu ửng đỏ nhưng cô khẽ cúi xuống để che đi vẻ thẹn thùng.
“Nếu có người như vậy thật thì mình đã học sớm hơn rồi.”
Long lại chế giễu cô lần nữa. Những lúc như vậy cậu rất vui nhưng cậu chẳng có ác ý gì cả. Đơn giản chỉ vì nhìn Thu lúc giận dỗi mới dễ thương làm sao. Đúng như dự đoán của Long, Thu giận ngay khi nghe xong câu trêu đùa của cậu.
“Coi bộ cũng mê trai quá ha.”
Thu nhắc khéo Long khi trời đã tối sầm lại. Cả thành phố lên đèn lung linh. Ánh sáng đa sắc hòa quyện vào nhau. Những quán nước bên bờ biển cũng lên đèn tạo thành một dải “ngân hà” trên mặt đất.
“Hay chúng ta về đi. Trời tối rồi mặt biển giờ đã chẳng thấy rõ nữa rồi.”
Long dường như quên đi cả ngày tháng khi trò chuyện cùng Thu. Thời gian trôi qua lúc nào cậu không hề hay biết. Cả thành phố đã sáng đèn nhưng cậu vẫn chẳng bận tâm gì. Có lẽ vì cậu ít nói chuyện, ít đi chơi nên tất cả những gì cậu đang làm đều là lần đầu. Mà cái gì lần đầu cũng thường hay, thường mới mẻ.
Long cất tiếng gọi cô chủ quán.
“Cô ơi tính tiền cho cháu đi ạ.”
Cô chủ quán nghe thấy chạy lại. Vừa nói xong Long vừa đưa tay vào túi lấy ví nhưng bị Thu ngăn cậu lại.
“Hôm nay mình mời mà. Cậu làm thế sau này mình không dám rủ cậu nữa đâu.”
Long và Thu đang tranh nhau trả tiền.
“Sao mình có thể để một cô gái xinh đẹp trả tiền được nhỉ. Làm vậy sau này có rủ mình cũng không dám đi nữa đâu.”
Thấy vậy, cô chủ quán ái ngại, cười bảo.
“Của cháu tất cả là hai mươi nghìn.”
Thu hỏi lại lần nữa vì dường như cô vẫn chưa nghe rõ.
“Bao nhiêu ạ?”
Cô chủ vui tính do dự nhìn hai người. Không khí ngượng ngùng bao trùm cả ba người, đặc biệt là Thu.
“Hai mươi nghìn đó cháu.
“Để lát cháu đem lại cho cô nhé. “
Khi cô chủ quán đi rồi Thu khẽ lấy ví ra đếm lại số tiền mình đang có. Từ nãy đến giờ Long vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của Thu mà cô không hề hay biết.
Thu nhẩm tính số tiền trong ví.
“Mười hai, mười lăm, mười bảy, ...”
Long mỉm cười. Những cử chỉ, điệu bộ và biểu cảm của Thu đều được Long ghi nhớ rất kỹ.
“Đã bảo để mình trả, lần sau đến lượt cậu rồi mà.”
Thu nói một cách chống chế cho mọi chuyện qua nhanh. Rồi cô một mình đi lấy xe không đợi Long đi cùng.
“Đừng trêu mình, lần sau không được dành với mình nghe chưa.”
Thu bước đi không ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ sao lần nào mình cũng vô duyên thế. Khó lắm mới có cơ hội nói chuyện với nhau nhưng suýt chút lại cho người ta ấn tượng không tốt về mình. Mặt mũi sau này biết giấu vào đâu.
Dắt xe ra cổng, Long đã đợi sẵn ở đó. Thu lấy làm lạ khi thấy Long một mình.
“Xe của cậu đâu?”
Long như mong muốn được đưa Thu về như hôm trước. Chút ngại ngùng vừa lướt qua trên gương mặt cậu.
“Mình không đi xe.”
Thu lảng sang chuyện khác và không để ý đến ẩn ý của Long.
“Vậy cậu về bằng gì chứ? Đi xe buýt hả?”
Một chút buồn đang đọng lại trong ánh mắt của Long. Cậu cố gượng cười để che đi. Ánh mắt nhìn về cô gái bé nhỏ một chút quan tâm, một chút cảm mến hòa quyện vào nhau.
“Ừ.”
Thu vẫy tay chào tạm biệt rồi đạp xe đi. “Thôi mình về trước nhé. Hôm nay vẫn còn sớm.”
Dù đã đi được một đoạn, Thu vẫn nghe giọng của Long nói với theo.
“Cậu về cẩn thận. Lần sau mình mời cậu uống nước dừa nhé.”
Tạm biệt Thu, Long quay trở về với ngôi biệt thự cầu kỳ, xa hoa của mình. Ở nơi đó, người ta sẵn sàng phục vụ cậu mọi thứ nhưng cái cậu cần nhất lại không có. Bước chân trở về sao nghe mỏi mệt quá. Có một ngôi nhà nhưng chẳng muốn trở về thực sự là một nỗi đau. Nếu nỗi đau ngày một lớn hơn thì chẳng ai có thể đoán trước điều tồi tệ gì sẽ xảy ra tiếp theo.