Duyên Số

Chương 75: Bên bờ biển quy nhơn




Đêm đã khuya, chiếc máy tính còn đang mở vì Thu vẫn còn những chương cuối cùng chưa viết hết. Những ngón tay nhỏ nhắn chạy trên bàn phím, nhanh như chớp dòng chữ hiện rõ, ngay ngắn trên màn hình, cảm xúc trong từng lời thoại của nhân vật cũng chính là nỗi lòng của cô.

Cô gái ấy vẫn luôn nhớ về một người đã bao năm rồi không gặp, dù cô biết anh đang ở đâu nhưng vẫn muốn lại một lần nữa tình cờ gặp lại như lần đầu họ gặp nhau.

Màn hình điện thoại bật sáng báo hiệu tin nhắn mới, cô lướt nhẹ để mở khóa, rồi dòng tin nhắn hiện rõ thư mời được gửi đến từ trường đại học mà cô đã từng theo học khi còn là sinh viên. Trong thư viết rằng, họ mong muốn cô bớt chút thời gian đến dự lễ kỷ niệm bốn mươi lăm năm ngày thành lập trường.

Đặt nhẹ điện thoại xuống bàn, ngã đầu ra sau, cô tự hỏi chính mình liệu người ấy có trở về?

Trên chiếc xe buýt quen thuộc cô vẫn thường đi nhưng không phải là đi học mà về thăm trường cũ. Cổng trường vẫn đông vui như ngày nào thậm chí là đông hơn.

Thu rảo bước dạo qua những góc quen thuộc, dừng chân ghế đá trước hội trường B. Cô bất chợt nhớ lại lần hai người đến thư viện vào ban đêm cùng nhau rồi bật cười.

Ngày đó, cô thật ngây thơ ai nói gì cũng tin, cũng cho là thật nên không ít phen cười ra nước mắt. Giờ ngẫm lại những năm tháng ấy thật đơn thuần, thật đẹp biết bao.

Xa xa phía bên phải là sân thể dục ngày nào cô đã học bây giờ nơi đó đã được xây thêm nhà thi đấu đa năng nên diện tích sân có phần bị thu hẹp.

Mỗi giảng đường, lối đi, khoảng sân, khóm hoa, rặng cau,... tất cả đều rất quen thuộc nhưng Thu vẫn cảm thấy thiếu thốn một điều gì đó có lẽ là một bóng hình ngày ngày cô vẫn ghi nhớ.

Buổi tối, Thu một mình ra biển nhâm nhi ly nước mía rồi đi dọc bờ biển để được tận hương vị mặn mòi của biển cả miền trung. Từng cơn gió dịu nhẹ thổi vào như lần nữa nhắc nhớ những kỷ niệm xa xưa. Thu cuối xuống cởi đôi dép đã dính đầy cát khi ngẩng đầu lên một bóng hình to lớn đã chặn ngay trước mặt khiến cô giật mình.

Thu vô cùng bất ngờ khi Long cũng đang ở đây, cô cứ ngỡ lần trở về này chỉ có mỗi cô hóa ra còn một người nữa vẫn luôn nhớ.

Họ cùng nhau ngắm nhìn ngôi sao ALONE mà hai người đã từng đặt tên, ngôi sao ấy vẫn một mình sau bao năm tháng còn họ sau một chặng đường đầy trắc trở lại quay về nơi bắt đầu cùng nhau.

Họ ngồi xuống bãi cát trắng phau, Thu duỗi thẳng chân cho thoải mái, cô phủi nhẹ vài hạt trên mu bàn chân. Long nhìn thấy liền cười vì sau bao năm cô gái này vẫn không thay đổi được thói quen.

Long không giấu được niềm vui và sự quan tâm cất tiếng hỏi:

“Em bấy lâu nay làm gì? Gặp lại anh thế này có vui không?”

Thu ngại ngùng mặt ửng đỏ nhưng vì trời tối nên không cần sợ anh nhìn thấy:

“Em làm tác giả viết tiểu thuyết mạng.”

Câu hỏi thứ hai cô không trả lời nhưng Long cũng không để bụng. Long gật gù rồi hỏi tiếp:

“Cuối cùng em cũng được làm công việc mà mình yêu thích, viết nên những câu chuyện về cuộc sống xung quanh mình. Hay em thử viết một câu chuyện về chúng ta đi?”

Thu ngạc nhiên hỏi lại:

“Về chúng ta ư?”

“Đúng thế, về anh, về em và những gì chúng ta đã từng trải qua.”

Gợi ý của Long thực sự không tệ, Thu ngại ngùng hỏi anh:

“Vậy anh muốn được làm người thế nào trong tác phẩm của em?”

Long không ngần ngại trả lời:

“Soái ca ngôn tình.”

Cả hai cười vang, từng cơn sóng vẫn liên tiếp xô vào bờ, cuộc đời của họ vẫn còn tiếp tục và những ngày tháng sau này dù có cùng nhau hay không cũng đều rất đáng trân quý.

Long đưa cho Thu cuốn sách mà lúc trước cô vô tình làm rách khi đi làm thêm ở hiệu sách, anh đã lặng lẽ mua nó, nhìn tựa đề cô đã không khỏi xúc động “Chúng ta có thể bên nhau lần nữa?”, đôi mắt ngấn lệ, cô ôm lấy anh òa khóc trên bờ vai ấm áp. Anh vuốt nhẹ mái tóc và lắng nghe tiếng lòng của người con gái anh yêu.

Họ cứ im lặng như thế mặc cho thời gian trôi qua, bên ngoài có bao nhiêu thay đổi, biến chuyển họ cũng chẳng bận tâm. Sau bao nhiêu sóng gió nổi trôi, số phận cũng đã đưa họ về bên nhau. Đêm nay, hẳn hai người sẽ có rất nhiều điều để tâm sự chỉ sợ thời gian quá ngắn ngủi không đủ để giãi bày vậy thì hãy để họ bên nhau cả đời để mỗi ngày đều được nhìn thấy nhau.

“Sau này chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi chẳng rời xa.”

Lời của chàng trai như lần nữa tỏ tình cùng cô gái, thật vui khi trải qua bao thăng trầm tình cảm của họ vẫn không thay đổi.

Có rất nhiều thứ trên đời mỗi ngày trôi qua đều thay đổi nhưng tình cảm con người không nên như thế bởi tình yêu là duyên phận nhất định phải kiên định đến cùng.