Duyên Số

Chương 42: Cái bẫy




Ông Anh đã xuất viện về nhà. Từ khi biết chuyện Long từ chối hôn sự với Anne, ông vừa lo lắng vừa tức giận. Ông sợ con gái sẽ thiệt thòi nên đã tìm mọi cách để Anne được nhanh chóng gả vào hào môn.

Ông Anh cho người chuẩn bị xe. Bà Đào thấy thế liền hỏi.

“Ông muốn đi đâu vậy? Ông mới về nhà sao không chịu nghỉ ngơi?”

Biết không thể giấu được vợ, ông từ tốn nói ra ý định của mình.

“Tôi phải đến Tân Thiên một chuyến. Chuyện này không thể để lâu.”

Thấy chồng kiên quyết, bà Đào lo lắng nên cũng muốn đi theo.

“Vậy để tôi đi cùng ông.”

Vừa mới trở về từ miền trung, bà Lan cảm thấy trong người hơi mệt nên sáng nay đến công ty muộn hơn mọi ngày. Bà vừa ngồi xuống ghế, cô thư ký vào thông báo có vợ chồng ông Anh đến tìm. Bà Lan ngạc nhiên, dự cảm có chuyện gì sắp xảy ra.

“Mời anh chị ngồi. Anh đã khỏe lại và còn đến đây thế này tôi rất vui.”

Bà Lan niềm nở chào họ. Vợ chồng ông Anh ngồi xuống ghế sô pha. Ông Anh chậm rãi quan sát kỹ mọi thứ rồi từ từ cất giọng.

“Cũng lâu rồi tôi chưa đến Tân Thiên. Hôm nay, tôi đến đây là có chuyện muốn bàn với chị. Nói thật tôi thấy hơi ngại khi đường đột nhắc tới chuyện này.

Nhưng chúng ta là chỗ làm ăn lâu năm, có mối giao hảo hơn nữa lại sắp trở thành sui gia. Tôi nay đã tuổi cao sức yếu, lại vừa bị bệnh nặng, chuyện làm ăn không thể cáng đáng nổi. Các con lại không chịu làm kinh doanh. Đứa nào cũng có sự nghiệp riêng.”

Bà Lan đặt cốc nước xuống bàn rồi quan sát thái độ của ông Anh. Trong lòng chợt lo lắng.

“Anh cứ nói tiếp đi.”

Ông Anh quay sang nhìn vợ rồi tiếp lời.

“Chúng tôi xin rút vốn khỏi dự án đầu tư đô thị mới Nam Sài Gòn mà chúng ta đang hợp tác.”

Bà Lan như nghe sét đánh ngang tai. Đó là dự án lớn nhất của Tân Thiên hiện nay. Bà đã dốc hết tiền vào dự án giờ nếu họ rút vốn thì dự án này sẽ phải dừng lại.

“Sao có thể chứ. Đây là một dự án rất lớn sao có thể nói rút là rút ngay được.”

Ông Anh vẫn kiên định với ý kiến của mình. Đôi mắt sâu thẳm của ông như đang đọc hết tâm can của bà Lan.

“Chúng tôi có rút ngay đâu. Chúng tôi cho chị thời gian sáu tháng để xoay sở. Thôi chị cứ suy nghĩ đi. Chúng tôi xin phép.”

“Anh chị …”

Hai vợ chồng họ cứ thế ra về. Bà Lan ấm ức nhưng cũng chẳng thay đổi được tình thế. Chuyện hôn sự của Long và Anne có lẽ phải sớm hơn mới được. Nhưng kể từ khi cãi nhau với mẹ, Long đã không về nhà. Bà Lan đi đi lại lại, rồi ngồi vào bàn làm việc trầm tư. Bà đang phải đối mặt với một mối nguy thực sự.

Về phía Long, càng ngày cậu càng vùi đầu vào công việc. Cậu muốn xây dựng một sự nghiệp thành công để thuyết phục mẹ rằng cậu đã trưởng thành để có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời mình. Văn phòng của cậu ngày càng có nhiều khách hàng lớn và tạo được tiếng vang trong ngành kiến trúc. Những chuyến công tác trong và ngoài nước ngày càng chiếm hết quỹ thời gian của cậu.

Chợt nhạc chuông điện thoại reo lên. Bà Lan gọi đến. Long bắt máy. Cậu ngạc nhiên vì đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau.

“Alo. Mẹ ạ.”

Bên kia, bà Lan khẽ cười rồi nhỏ nhẹ hỏi thăm con trai.

“Lâu rồi mẹ không gặp con. Tối nay con có rỗi không, chúng ta cùng ăn tối sẵn tiện mẹ có chuyện này muốn bàn bạc với con.”

Long ngập ngừng rồi đồng ý.

“Dạ.”

Sài Gòn về đêm rực những ánh đèn. Các tòa nhà rực sáng như những vì sao. Từng dòng xe di chuyển nối tiếp nhau không ngừng. Long bước vào một nhà hàng sang trọng nơi mẹ cậu đã chờ sẵn. Một thời gian không gặp, mẹ cậu trông gầy đi đôi chút. Chắc hẳn trong thời gian đó bà ấy đã trải qua rất nhiều chuyện không vui.

Long ngồi xuống phía đối diện. Bà Lan nhìn con trai niềm nở và ân cần.

“Con trông hơi gầy rồi. Công việc dạo này vẫn ổn chứ con?”

Long khẽ cười nhìn mẹ vẫn còn chút gượng gạo bởi cậu vẫn chưa quên chuyện xảy ra với mẹ thời gian trước.

“Dạ, mọi chuyện vẫn ổn. Hôm nay, mẹ gọi con ra đây là có chuyện gì muốn nói sao?”

Bà Lan vẫn giữ nguyên thái độ vui vẻ rồi từ tốn nói.

“Mẹ đã nghĩ kỹ rồi, con nói cũng có lý. Chuyện tình cảm của con mẹ không nên áp đặt. Nhưng với tư cách là một người mẹ, mẹ có quyền được tìm hiểu nhiều hơn về người mà con sẽ kết hôn. Mẹ với Thu gặp nhau không nhiều mẹ không hiểu lắm về cô ấy nên nhất thời khó có thể chấp nhận. Mẹ tính thế này, hay con nói cô ấy đến Tân Thiên làm việc để hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn và có cơ hội để hiểu nhau hơn. Dù gì thì con cũng không chịu về công ty làm việc, vậy nên mẹ rất cần một cô con dâu ngoan ngoãn, giỏi giang đỡ đần cho mẹ.”

Nụ cười ngày càng hiện rõ trên gương mặt điển trai của Long. Sau bao nhiêu chuyện cuối cùng bà Lan cũng chịu mở lòng cho họ một cơ hội bên nhau. Long gắp thức ăn cho mẹ. Bà rất thích món cá mú hấp cuốn bánh tráng.

“Con cảm ơn mẹ ạ nhưng chuyện này còn cần bàn thêm với cô ấy.”

Bà Lan vẫn cười. Hai mẹ con cùng nhau ăn một buổi tối vui vẻ. Thức ăn trên bàn không nhiều nhưng đây là bữa ăn vui vẻ nhất của hai người từ trước đến nay.

Sau khi nghe Long nói chuyện, Thu rất vui nhưng cũng rất lo lắng. Tân Thiên là một tập đoàn lớn lại kinh doanh đa ngành. Thu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên sợ sẽ không làm bà Lan hài lòng. Nhưng dù sao khó khăn lắm mới có được cơ hội này, vì tình yêu, vì tương lai của hai người nên Thu sẽ cố gắng hết sức.

Hôm nay là ngày đầu tiên Thu đến Tân Thiên. Lần đầu đặt chân đến một tập đoàn lớn mọi thứ rất lạ lẫm với cô. Thu được sắp xếp làm nhân viên bộ phận kinh doanh. Chiếc bàn làm việc nhỏ nhắn nhưng cô rất hài lòng. Nó sẽ đồng hành cùng cô trong những ngày sắp tới.

Cấp trên nói Thu lên phòng chủ tịch,bà ấy muốn gặp cô. Phòng Chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà. Bên ngồi thư ký đang đợi mà mở cửa cho cô vào trong. Bà Lan trong bộ vest sang trọng đang tưới nước cho chậu lan mà ba bà đã tặng. Dáng dấp khoan thai, chậm rãi rứ những giọt nước lên cánh lan nhỏ xíu.

Biết Thu vào bà dừng lại. Thu nhỏ nhẹ chào bà.

“Dạ, cháu chào bác.”

Bà Lan quay lại chỉ tay vào ghế ra hiệu cho Thu ngồi.

“Chúng ta đã từng gặp nhau nên bác sẽ không khách sáo với cháu. Ở công ty cháu nên gọi bác là Chủ tịch như thế sẽ tiện hơn. Bác nói thế vì sợ ảnh hưởng đến công việc, ngoài ra không có ý gì hết.”

Thu cúi mặt xuống vì những lời bà Lan vừa nói khiến cô xấu hổ vì đã trót lỡ lời rồi nhẹ nhàng nói.

“Dạ.”

Bà Lan nhìn cô gái trước mặt mình nhỏ nhắn và rụt rè trong lòng rất khoan khoái. Mỗi lời nói ra tuy nhỏ nhẹ nhưng sâu cay.

“Cháu mới đến nên có nhiều cái cần phải học. Sở dĩ bác để cháu làm một nhân viên bình thường vì muốn cháu phải tự học hỏi, tự nỗ lực để vươn lên như thế sẽ tốt hơn với cháu sau này. Không biết cháu đã bao giờ nghe đến điều này: cái tháp cao nào cũng xây từ dưới đất lên.”

Thu cố gắng bình tĩnh nghe và ghi nhớ những gì bà Lan nói. Cô biết đến đây làm việc sẽ chẳng dễ dàng nhưng cô không thể từ bỏ.

“Dạ. Những gì bác nói cháu sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Được rồi, cháu mau về làm việc đi.”

Thu chào tạm biệt Chủ tịch rồi lặng lẽ trở về phòng làm việc. Trong lòng dự cảm những chuyện không hay đang ập tới.

Thu vừa đi khỏi thì Anne đến. Cô chạy thẳng vào phòng mà không đợi thư ký thông báo. Anne đang tức tối và sốt ruột khi biết Thu đến Tân Thiên làm việc.

“Bác, sao cô ta lại làm việc ở đây chứ? Sao có thể chứ?”

Bà Lan đến bên cạnh vỗ về rất dịu dàng.

“Cháu đừng lo. Bác sẽ không để nó đây lâu. Càng không để nó đạt được mục đích.”

Anne cảm thấy rất khó hiểu. Bà Lan đã chủ động đề nghị Thu đến đây làm việc rồi giờ lại nói thế.

“Ý bác là sao?”

Bà Lan cười thật lạnh. Ánh thâm sâu như muốn thốt nên lời.

“Bác muốn nó đến đây rồi hàng trăm hàng ngàn cái miệng của người đời sẽ nói cho nó biết nó không thuộc về nơi này. Họ sẽ làm nó từ bỏ giấc mơ đũa mốc mà chòi mâm son. Rồi nó sẽ nản chí và tự rút lui.”

Anne như hiểu được thâm ý, cười nhếch mép. Hóa ra đây chỉ là một cái bẫy mà người được lợi nhất chính là cô.