Duyên Số

Chương 39: Bí mật




Còi xe cấp cứu hú vang trước cổng bệnh viện. Minh Trí vốn rất quen thuộc với âm thanh này kể từ khi bước chân vào ngành y. Cô y tá chạy vào thông báo cho cậu đến phòng cấp cứu ngay, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Mặc vội chiếc áo blouse, đôi chân thoăn thoắt cậu lướt qua đám đông ở hành lang đến chỗ xe cấp cứu đang chuyển bệnh nhân vào phòng.

Toàn thân cậu bỗng dưng run rẩy rồi chết lặng, khi bệnh nhân được từ từ đưa xuống là… bố cậu. Gương mặt đầy máu, ông nằm bất động. Mẹ cậu bên cạnh run sợ rồi khóc lớn như sắp ngất đi. Bác sĩ trưởng khoa hối thúc nhanh lên nhưng Minh Trí vẫn đứng yên một chỗ hai chân tê cứng. Mẹ cậu không ngừng khóc, bà nhìn chồng rồi nhìn con trai như đang cầu cứu. Khi các đồng nghiệp đã chuyển bố cậu vào trong phòng phẫu thuật cậu cũng lao theo. Cánh cửa khép lại. Mẹ cậu ở bên ngoài một mình chờ đợi.

Hàng ghế chỉ có 4 chiếc nhưng khoảng trống vô hình dài vô tận.

Anne gọi cho mẹ nhiều lần nhưng bà không bắt máy. Cô càng ngày càng lo lắng nhiều hơn. Chưa bao giờ đường xá Sài Gòn trở nên chật chội như bây giờ đối với cô. Tắt đường xe xếp thành hàng dài. Di chuyển một quãng đường vài mươi mét mà đến gần nửa giờ vẫn chưa xong. Cô vội vã rời taxi chạy bộ trên vỉa hè chỉ mong sao có thể tới bệnh viện nhanh nhất có thể.

Bà Hồng Đào vẫn đợi bên ngoài, gương mặt buồn rời rợi và ánh mắt không giấu nỗi buồn sâu thẳm. Hai vợ chồng bà đã cùng nhau xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Họ gặp nhau khi còn rất trẻ. Những thành quả hôm nay có được đều do sự chung sức chung lòng của cả hai. Trong những năm tháng đó chưa có khó khăn, thử thách nào họ không trải qua cùng nhau. Hơn cả tình nghĩa vợ chồng, họ là một phần không thể thiếu của nhau.

Bên trong phòng phẫu thuật các bác sĩ vẫn đang nỗ lực cứu chữa cho ông Kỳ Anh. Vì ngã từ trên cầu thang xuống nên đầu bị va đập mạnh gây sốt huyết não. Tuổi của ông cũng không còn trẻ nữa nên việc để lại di chứng sau phẫu thuật là điều khó tránh khỏi.

“Mẹ, ba con sao rồi mẹ?”

Anne hớt hải chạy vào. Gương mặt đẫm mồ hôi, sự lo lắng hằn vết trên đôi mắt buồn bã. Cô khẽ hỏi.

“Bố con đâu?”

Bà Đào không nói gì, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu khép kín.

Anne như hiểu được lòng mẹ nên lặng lẽ nhìn theo .

“Còn anh con đâu?”

Cô ôm mẹ vào lòng an ủi rồi hỏi tiếp.

“Anh con cũng đang ở trong đó.”

Một lần nữa bà lại nhìn về phía không gian yên tĩnh đến đáng sợ kia.

Anne đỡ mẹ ngồi xuống ghế. Mỗi phút mỗi giây trôi qua sự lo lắng và nỗi sợ càng xâm chiếm trong tâm trí hai người phụ nữ. Người phụ nữ lớn tuổi hơn dường như không chịu nổi nữa nên đã gục trên cánh tay Anne.

Anne giật mình khi cánh cửa mở ra. Mẹ cô cũng tỉnh giấc. Một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra. Hai người vội vàng chạy tới.

“Bác sĩ bố tôi sao rồi ạ?”

Anne lo lắng hỏi.

“Hiện tại bố cô đã qua cơn nguy kịch. Còn tình trạng bệnh cụ thể chúng tôi đã trao đổi với bác sĩ Minh Trí.”

Vị bác sĩ chậm rãi trả lời.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Anne nhẹ giọng rồi nhìn về phía mẹ.

Vị bác sĩ chào hai người rồi rời đi.

Lúc này cô y tá đưa họ đến phòng bệnh của ông Kỳ Anh. Nhìn bố nằm bất động trên giường, Anne không khỏi xót xa. Từ trước đến giờ cô mãi lo chạy theo những đam mê, sở thích riêng tư mà chưa một lần dành thời gian bên gia đình. Giờ ngẫm lại đời người ngắn ngủi những giây phút bên người thân quý giá biết bao nhiêu.

Ngày thường ông vẫn hay cười nói làm trò cho cả nhà được dịp cười hả hê. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, nét mặt nhợt nhạt và lặng im của ông trên giường bệnh ai cũng muốn quay ngược thời gian quay về những năm tháng khi còn khỏe mạnh.

Trong công việc, ông Kỳ Anh luôn nghiêm khắc với cấp dưới. Ông làm việc có nguyên tắc và tính kỷ luật cao. Tuy nhiên khi về nhà, vẻ mặt nghiêm khắc ấy lại không được về theo. Ông là một người cha rất tâm lý. Mỗi lần buồn phiền vì chuyện gì, Anne chỉ cần tâm sự với bố một lát thôi là niềm vui liền quay trở lại.

Nhớ lúc còn nhỏ Anne có một đôi hài rất xinh. Cô rất thích nó. Trong một lần chơi đùa với bạn, cô không cẩn thận làm rách chiếc nơ trên chiếc hài. Về nhà cô rất buồn. Bố cô đã tìm kiếm khắp các cửa hiệu để mua cho cô một đôi mới nhưng không có. Cuối cùng, ông đã tự mình làm chiếc nơ mới gắn lên chiếc hài cho cô.

Anne đã quen với việc luôn có bố làm chỗ dựa. Giờ nhìn bố thế này trong lòng cô rất nhiều khoảng trống và lạnh lẽo. Minh Trí bước lại, khẽ đặt tay lên vai em gái và an ủi. Anne ngẩng đầu nhìn anh trong lòng nhóm lên một chút hy vọng. Cô vẫn luôn có một người anh yêu thương mình hết mực. Nỗi buồn như vơi đi phần nào.

Bà Hồng Đào nhìn đường truyền đang đưa thuốc vào cơ thể chồng từng phút từng giây nghẹn ngào. Người đàn ông luôn làm chỗ dựa cho mình chỉ có thể nằm im bất động, bà không kiềm chế được nấc lên từng tiếng. Tiếng nấc mỗi lúc mỗi rõ ràng rồi từ từ lịm đi khi không còn đủ sức nữa.

“Mẹ, mẹ ơi.”

Minh Trí và Anne vội vàng đưa bà vào phòng nghỉ ngơi.

Minh Trí quay về phòng làm việc của mình còn Anne vẫn ở bên cạnh mẹ. Cậu ngồi xuống ghế, xoay người ra phía sau. Ngắm nhìn quang cảnh quen thuộc, phố xá náo nhiệt, ồn ào. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường nhưng một nơi nào đó trong trái tim cậu đang đau đớn khôn cùng.

Dù bố không quan tâm nhiều đến cậu như Anne. Vì từ trung học cậu đã được ra nước ngoài du học nhưng gia đình vẫn chu cấp mọi thứ và tạo điều kiện tốt nhất có thể để cậu phát triển khả năng của mình.Tình thân như ngấm vào máu cậu từng ngày.

Buổi chiều sau khi tan ca, Minh Trí đến thăm mẹ. Bà đã tỉnh và muốn uống ít nước. Cậu rót cho mẹ cốc nước. Mẹ nhìn cậu với ánh mắt yêu thương. Đây là người đàn ông duy nhất có thể che chở cho gia đình vào lúc này. Sắc mặt hốc hác của con trai làm bà không khỏi xót xa.

Đúng lúc này, Anne cũng về tới phòng cô mua ba hộp cơm vì từ khi bố nhập viện cả nhà chưa ai ăn gì. Sự lo lắng, xót xa đã xua tan cơn đói thường ngày nhưng họ cần phải ăn, ăn no để có sức chống chọi với những giông bão sắp tới.

Long đã ra khỏi nhà kể từ hôm ấy, cậu chính thức bị mẹ mình từ mặt. Căn hộ nhỏ của Hoàng đã trở thành nơi cậu thường xuyên lui tới chuyện trò. Bạn bè ai cũng có nhưng có thể bên ta lúc khó khăn thì không phải ai cũng có.

“Chuyện của cậu mình đã nghe Nguyên nói giờ cậu định thế nào?”

Bữa sáng chỉ có trứng ốp la, bánh mì và một ly sữa cho mỗi người đã được Hoàng bài trí trên bàn ăn trong bếp căn hộ nhỏ. Mọi thứ đều sạch sẽ, tươm tất và chỉnh chu. Hoàng ngồi đối diện hỏi một cách nghiêm túc.

“Mình sẽ nỗ lực hơn nữa để phát triển sự nghiệp và chứng minh cho mẹ thấy lựa chọn của mình là đúng đắn.”

Long tự tin với những gì mình vừa nói. Rồi cậu nhìn Hoàng.

“Cậu tin mình chứ.”

“Ừ. Mình tin cậu. Nếu cần giúp đỡ điều gì thì hãy nói nhé.”

Ánh mắt tin tưởng và cảm thông đã được trao giữa hai người đàn ông. Họ ăn xong bữa sáng thì mỗi người đều nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình.

Trong cuộc sống ai cũng đôi lần gặp khó khăn. Không bỏ cuộc, không nản chí phải mạnh mẽ để vượt qua đó mới là điều mỗi chúng ta cần có.

Đã hơn một tuần nay, Anne và mẹ vẫn túc trực trong bệnh viện. Dù đã nhiều lần được các con khuyên về nhà nghỉ ngơi nhưng bà Kỳ Anh vẫn nhất quyết ở lại. Vì bà không yên tâm trước tình trạng sức khỏe của chồng.

Anne và mẹ đang ngồi trên chiếc so pha trò chuyện, động viên nhau.

Bỗng một ngón tay nhúc nhích, mí mắt khẽ cử động. Đường dây truyền bị giật nên cũng chuyển động theo.

“Mẹ ơi, bố tỉnh lại rồi.”

Anne gọi mẹ vui mừng khôn xiết.

“Mau gọi anh con.”

Bà vừa nói trên môi lộ rõ nụ cười tươi tắn hòa lẫn trong những giọt nước mắt hạnh phúc. Những vết chân chim nơi khóe mắt như cũng vui theo. Trong phút chốc nỗi buồn như bị xua đuổi lẩn trốn góc nào không ai biết.

Trí vội vàng theo bước Anne tới phòng bố. Sau một hồi kiểm tra cậu đã thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hạnh phúc hiện hữu trên môi.

“Bố đang hồi phục rất tốt. Giờ chỉ cần chăm sóc, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn nữa sẽ có thể đi lại bình thường. Mẹ và em đừng lo lắng quá.”

Cậu vừa nói vừa nhìn về phía hai người thân trong gia đình. Ba người nhìn nhau với ánh mắt tin tưởng và niềm vui hiện hữu sau những ngày dài buồn lo.

Sau một tuần kể từ khi tỉnh lại, ông Kỳ Anh đã nói chuyện với gia đình nhưng chưa thật trôi chảy. Ông nói những từ rời rạc nhưng phản xạ đã nhanh nhạy hơn. Anne cũng phần nào yên tâm để đi làm trở lại. Ban ngày cô đi làm tối lại đến bệnh viện cùng mẹ và anh trai chăm sóc bố. Ngày tháng cứ thế trôi qua bốn người ngày nào cũng bên nhau.

Đều đặn mỗi hai lần sáng tối Minh Trí lại mang thuốc đến cho bố. Hôm nay, Anne tăng ca nên sẽ đến muộn. Vừa đến trước cửa phòng, cậu nghe bố mẹ nói chuyện gì đó với nhau dường như chuyện có liên quan đến cậu. Cậu nán lại nghe.

“Sức khỏe của tôi đã không còn như trước, mọi việc trong công ty giờ đều do một mình bà lo liệu. Bà phải thật mạnh mẽ để chèo chống gia đình.”

Ông Kỳ Anh nắm lấy tay vợ động viên.

“Ông đừng bi quan. Con đã nói sức khỏe của ông đang bình phục tốt. Chẳng mấy chốc ông sẽ khẽ lại thôi.”

Bà nhìn chồng rơm rớm nước mắt. Vợ chồng hơn ba mươi năm vui buồn có nhau. Nhìn chồng đau ốm thế này bà không thể cầm lòng.

“Ngày mai bà hãy gọi luật sư Hiếu đến. Tôi nghĩ đã đến lúc phải lập di chúc và tính toán cho tương lai của con.”

Bà Hồng Đào ngậm ngùi. Ai rồi cũng già đi, cũng cần có người kế thừa. Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Đi được cùng nhau đến cuối con đường là điều tuyệt vời hơn tất cả.

“Anh, mẹ bảo em qua lấy thuốc cho bố. Anh cũng qua đó thăm bố luôn nhé.”

Anne cười tươi khi gặp anh trai. Minh Trí vẫn ngồi đó. Sắc mặt gượng gạo.

“Hôm nay, anh vẫn còn nhiều việc phải làm chắc không qua thăm bố được. Bố mẹ nhờ em chăm sóc nhé.”

Một nụ cười nhẹ vẽ lên trên gương mặt trưởng thành của cậu.

“Anh nói gì thế chứ, em đương nhiên phải chăm sóc tốt cho bố mẹ. Anh làm việc đi nhé.”

Cô nhận khay thuốc từ tay anh trai rồi rời đi trên môi vẫn nở nụ cười tươi tắn.

Sắc mặt Minh Trí bỗng lạnh tanh sau khi Anne vừa cất bước. Tình thương cho gia đình đã chẳng còn đong đầy. Những người mà cậu xem là gia đình, là ruột thịt phút chốc trở thành người dưng. Cậu luôn tự hào vì mình có một gia đình hạnh phúc nhưng không cậu chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay từ khi mới chào đời. Bố mẹ hiện tại đã nhận nuôi cậu khi họ hiếm muộn. Sau đó Anne chào đời, đó là tất cả tình yêu của họ. Còn cậu chỉ là người thừa trong gia đình của họ mà thôi.

Mím chặt đôi môi không cho tiếng khóc bật ra. Đứng thẳng người để không ngã quỵ. Giữ bình tĩnh để không bi lụy và tuyệt vọng. Cậu phải dũng cảm để một mình đối mặt với hiện thực nghiệt ngã đang bày ra trước mắt.

Cậu không ngừng hỏi bản thân: Tại sao cha mẹ lại bỏ rơi cậu? Tại sao họ không yêu thương cậu như cái cách mà những đứa trẻ khác được bố mẹ yêu thương? Liệu bây giờ họ có đang đi tìm đứa trẻ ngày xưa mình đành lòng vứt bỏ?

Nếu một ngày gặp lại cậu nhất định sẽ hỏi họ tất cả những gì đang khúc mắc trong lòng.