Lần nào cũng vậy, Long nghe đến phát chán câu nói: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được … Đến tòa soạn để tìm các đồng nghiệp của Thu báo rằng cô không đi làm đã hai ngày rồi. Long rất sốt ruột, cậu chỉ muốn gặp cô ngay để nói hết nỗi lòng. Có rất nhiều chuyện khúc mắt trong lòng vẫn chưa thể giải bày. Mỗi lần có cuộc gọi đến hay tin nhắn cậu lại nhanh như chớp bật điện thoại bao nhiêu lần hy vọng là cũng ngần ấy lần thất vọng. Mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra bình thường chỉ có trái tim cậu đang nhói đau và đập từng nhịp dồn dập liên hồi.
“Mình tìm mãi cuối cùng cũng gặp được cậu. Chỗ cậu ở đúng là khó tìm thật.”
Long vui mừng ra mặt khi gặp Nguyên nhưng trong đôi mắt sáng ngời vẫn đượm buồn .
“Sao cậu biết mình ở đây? Tìm mình có việc gì không?”
Thái độ của Nguyên đối với Long khác hẳn trước đây. Cô tỏ ra không mấy vui vẻ khi gặp cậu vì trong lòng cũng đã hiểu rõ vì sao Long tìm mình.
“Mình chỉ muốn hỏi một việc thôi rồi mình sẽ đi cậu có biết Thu đang ở đâu không?”
Cậu tiến lại gần, hai tay đan vào nhau trước bụng rất lo lắng và rất nôn nao.
“Làm sao mình biết chứ. Từ giờ chuyện của cô ấy đã chẳng liên quan đến cậu nữa rồi.”
Nguyên bước qua Long hướng ánh nhìn đi nơi khác vì không muốn đối diện với cậu vào lúc này.
“Tại sao lại không chứ? Cô ấy hiểu lầm mình, mình cần giải thích mọi chuyện.”
Long bước theo, cậu đang rất nóng lòng muốn gặp Thu.
“Chuyện cậu đính hôn với Anne mình đã ở đó và tận mắt chứng kiến. Cậu còn gì chối cãi. Thu là bạn thân nhất của mình và cậu cũng là bạn của mình, mình chẳng muốn ai bị tổn thương. Cậu sau này xin đừng làm cho cô gái nào tổn thương nữa còn chuyện của Thu hãy để mọi thứ qua đi. Cô ấy đã không muốn gặp cậu nữa rồi.”
Nguyên bước đi để mặc Long đứng đó. Cô biết mình không nên xen vào giữa hai người nhưng thấy Thu đau khổ, cô không thể kìm lòng.
Sáu năm cho một cuộc nhân duyên không phải là một khoảng thời gian ngắn kể từ khi gặp nhau - quen biết - đơn phương - chờ đợi - hẹn hò - chia tay. Trong ngần ấy thời gian Thu đã trải qua bao cảm xúc vui - buồn - lo lắng - hụt hẫng - hạnh phúc - khổ đau. Lần đầu chia tay, lần đầu đau khổ trái tim cô như bị cào xé từng ngày. Một mình trên chiếc giường bệnh trong căn phòng trống trải, nặng nề đôi mi đẫm lệ.
Ánh đèn không đủ sáng để nhìn rõ không gian trước mặt, bình hoa trên chiếc bàn bên cửa sổ cứ lung lay, rèm cửa động đậy rồi trần nhà quay tròn. Thu cố mở mắt nhưng mi trĩu nặng, khép chặt.
Bàn tay đang lạnh của cô chợt ấm áp. Cô cảm nhận một bàn tay khác lớn hơn đang sưởi ấm tay cô. Rồi cô khẽ cuộn tròn vóc dáng bé nhỏ của mình trong vòng tay rộng lớn và vững chắc ấy. Rồi cứ tự nhiên như thế gương mặt trái xoan của cô tiến gần đến một gương mặt khác. Khoảng cách chẳng còn đủ để đôi mi nhấp nháy. Cô cố mở mắt nhưng đôi tay kia đã giữ cô thật chặt. Cô lặng yên cảm nhận một luồng hơi ấm đang tỏa ra quanh mình. Bờ môi khô bỏng rát bỗng trở nên mềm mại. Cơ thể cô uyển chuyển chuyển động theo từng nhịp của đôi tay to lớn lớn ấy, mỗi lúc lại càng siết chặt hơn. Cơ thể đang mỏi mệt của cô như được tiếp thêm sức lực. Một luồng điện vừa được truyền đi khắp người khiến cô mất tự chủ.
Đôi môi được mơn trớn bởi một bờ môi khác ấm nóng khẽ động đậy. Cả cơ thể cô như đang bị ai đó xui khiến, mỗi lúc lại áp sát đối phương. Bàn tay to lớn đang âu yếm gương mặt, vuốt ve mái tóc dài của cô. Rồi nó hư hỏng di chuyển nhẹ nhàng dọc theo chiều dài cơ thể xuống eo, chạm nhẹ làn da mềm mịn, mong manh. Theo phản xạ tự nhiên cơ thể cô run rẩy và vòng tay ngày càng siết chặt hơn vào bả vai ai kia. Hai cơ thể cuộn vào nhau hài hòa, sưởi ấm cho nhau sau những ngày dài nhung nhớ.
Tỉnh dậy sau cơn mơ màng chẳng biết thực hư. Thu xoay người kéo tấm chăn bé nhỏ. Vừa xoay qua cô đã bắt gặp ánh mắt Long đang nhìn mình chằm chằm. Cậu đã luôn ở bên khi cô chìm vào giấc ngủ sâu. Thu giật mình ngồi dậy thật nhanh.
“Sao anh lại ở đây?”
Nhưng Long đã nhanh hơn, kéo cô lại và giữ thật chặt trong vòng tay. Cậu hôn nhẹ lên bờ vai, cánh tay, bàn tay, vầng trán của cô rồi thủ thỉ:
“Đừng giận anh nữa. Anh có thể ở đâu khi em đang ở đây.”
Thu lặng im, mỉm cười lắng nghe từng nhịp đập nơi lồng ngực.
Không gian tĩnh lặng, nắng ngã về chiều. Từng tia nắng nhảy múa bên ngoài khung cửa sổ. Ngày dài đang trôi qua vùn vụt. Nhìn hai người hạnh phúc Minh Trí hiểu rằng cơ hội cho mình đã hết. Sự tức giận đang bùng lên trong cậu. Sau bao ngày cất công tiếp cận, chăm sóc giờ đã thành công cốc. Cậu sẽ chẳng bỏ cuộc. Càng nghĩ cậu lại càng quyết tâm.
Long bước đến bàn mang cho Thu bát cháo mà cậu đã không quên mang theo. Cô ngủ quá lâu nên cháo đã sắp nguội. Cậu múc cho cô từng muỗng, cô rất ngại ngùng. Hai người cứ nhìn nhau rồi cùng đỏ mặt. Cứ như thế rất lâu bát cháo mới cạn.
Cốc … cốc … cốc…
Tiếng gõ cửa của ai đó. Long đặt bát cháo trên bàn rồi ra mở cửa. Nguyên bước vào với cà mền trên tay. Nguyên nhìn Long với ánh mắt ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Thu. Long cười và rồi cậu như hiểu được điều gì trong ánh mắt Nguyên.
Long mở cửa bước ra ngoài. Cậu bảo cần đi mua một ít nước uống. Khi Long đã đi rồi, Thu khẽ nói.
“Cậu mang thức ăn đến cho mình sao? Mình đang bệnh mà cậu mang nhiều quá làm sao ăn hết được.”
Nguyên đánh nhẹ vào cánh tay Thu, đôi mắt nháy liên tục.
“Đừng đánh trống lảng nữa, kể mình nghe với chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thu nhìn cô bạn rồi mỉm cười.
“Thì mọi chuyện như cậu thấy đấy.”
Nguyên chớp mắt lia lịa.
“Hai người làm lành nhanh thật đó. Cậu đúng là chẳng giận ai lâu bao giờ.”
Thu suy tư một hồi lâu rồi cất giọng.
“Mình nghĩ khó khăn lắm bọn mình mới đến được với nhau. Gặp nhau là duyên phận. Nếu cậu ấy là duyên phận của mình thì sao mình lại không giữ lấy.”
Nguyên gật gù tán thành ý kiến cô bạn thân.
“Mình nghĩ tình yêu nào cũng có trắc trở, phân ly. Cậu và cậu ấy chỉ mới khó khăn lần đầu sao có thể dễ dàng bỏ cuộc. Long rất tốt với cậu, mối nhân duyên này nếu được cậu nên giữ.”
Hai người nắm tay động viên nhau. Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời bắt đầu đi ngủ. Nguyên ra về trong lòng không thôi tự hỏi: Long là duyên phận của Thu, vậy duyên phận của mình chừng nào mới đến? Người cô luôn nhớ mong trong lòng qua bao năm tháng chẳng thể quên được người xưa. Địa chỉ nhà cô là do cậu đưa cho Long. Điều đó chứng tỏ cậu vẫn đang lo lắng cho Thu từng ngày. Phải mất bao lâu nữa cậu mới lại mở lòng với một ai đó và phải thêm bao nhiêu thời gian Nguyên mới gặp được duyên phận của mình?