Duyên Số

Chương 34: Sóng gió




Long rong ruổi khắp nơi, lúc trở về nhà đã gần sáng. Trong người có hơi men ngả người trên sô pha cậu thầm nhủ giờ này chắc Thu đã ngủ. Những ký ức của hai người nhiều năm về trước lại hiện ra trong tâm trí cậu. Ánh mắt trong sáng, gương mặt ngây thơ cùng nụ cười như nắng mùa xuân khắc khoải trong tâm trí mãi không phai.

Khi sang định cư ở Anh, cậu đã đi rất vội vàng một lời từ biệt cũng không kịp nói. Cái duy nhất liên quan đến cô mà cậu còn giữ là tấm hình thẻ dán trên thẻ thành viên câu lạc bộ taekwondo. Cậu cất giữ tấm hình cẩn thận trong ví. Mỗi lần thấy nó, cậu cảm thấy an yên và ký ức ngày xưa như vẫn tươi nguyên.

Giờ đây, khi sắp mất nhau lần nữa, cậu lo lắng và sợ hãi. Tranh đấu hay chấp nhận số phận, trong lòng rối bời nút thắt mãi không tìm được cách tháo gỡ.

Long ngủ thiếp đi khi tâm trí đã mỏi mệt. Cậu chẳng còn biết ngủ là hiện tượng tự nhiên đến khi ta mỏi mệt hay là một cách để trốn tránh hiện thực nghiệt ngã trước mắt. Nhưng có lẽ với tình hình hiện tại của cậu thì cả hai đều đúng.

Trời mới vừa sáng mẹ cậu đã đến. Tối qua bà đã rất lo lắng khi không nhìn thấy cậu trong suốt buổi tiệc. Đặc biệt việc cậu phản ứng rất gay gắt khi bà nhắc đến việc này lúc còn ở Anh.

Cốc… cốc… cốc

Cốc… cốc… cốc

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập dường như người bên ngoài đang rất nóng vội. Long vẫn chưa tỉnh hẳn. Men rượu tối qua làm đầu cậu đau nhói và quay tròn. Vừa mở cửa mẹ cậu đã xông vào trong. Ngửi thấy mùi rượu khắp người con trai bà vừa giận vừa xót xa.

“Tối qua sao không dự tiệc và trò chuyện cùng các vị khách quý mà đi đâu vậy?”

Mẹ cậu nhìn con trai vẫn chưa tỉnh rượu hẳn cất lời.

“Dạ, con có việc gấp nên phải ra ngoài ạ.”

Cậu trả lời rõ ràng dứt khoát gương mặt vẫn buồn rời rơi.

“Việc của công ty sao con?”

Mẹ cậu nhẹ giọng. Bà đã không còn tức giận mà chuyển sang lo lắng khi thấy cậu buồn.

“Con sẽ không kết hôn với Anne đâu mẹ. Con không yêu cô ấy, con yêu người khác rồi.”

Long đứng dậy rời khỏi sô pha đến bên cửa sổ. Không gian bên ngoài tràn ngập ánh nắng. Nắng ngọt ngào nhưng lòng cậu lại mặn đắng. Ai có thể hiểu được tâm trạng cậu lúc này?

“Tình cảm có thể vun đắp từ từ. Anne là cô gái tốt. Tiếp xúc với nhau nhiều hơn sẽ nảy sinh tình cảm thôi con. Gia đình Anne là một nhà đầu tư lớn. Họ sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho sự nghiệp của con sau này.”

Mẹ câu đứng dậy bước đến bên cậu. Bà đang cố gắng thuyết phục cậu nghe theo những sắp đặt của mình.

“Mẹ à, hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu thì mới hạnh phúc. Mẹ là người đã từng trải qua chuyện hôn nhân nên mẹ phải hiểu hơn ai hết. Con không muốn bất cứ ai trong gia đình phải tổn thương vì một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”

Cậu cố gắng giải thích để mẹ hiểu hơn những suy nghĩ và cảm xúc của cậu. Cậu hy vọng mẹ sẽ thay đổi quyết định và cứu vãn thực tại.

“Con đang yêu và tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu. Mẹ cũng từng như thế. Mẹ tin rằng chẳng có gì hạnh phúc hơn việc được sống với người mình yêu. Nhưng rồi tình yêu đó đã cho mẹ những vết thương lòng mãi chẳng thể lành. Rồi một ngày nào đó con sẽ hiểu tình yêu không phải lúc nào cũng đáng tin.”

Mẹ cậu nói trong nghẹn ngào. Những lời cậu vừa nói đã chạm vào vết thương lòng mà bà đã cố giấu bao năm. Sai lầm trong đời ai cũng từng mắc phải. Nhưng có những sai lầm có thể sửa đổi cũng có những sai lầm sẽ trở thành nỗi đau theo ta đến hết cuộc đời. Một người phụ nữ ngoài năm mươi với hai lần vấp ngã trong tình yêu, nỗi đau khổ như thấm nhuần trong trái tim bà. Mỗi ngày bà đều tự nhủ phải quên đi nhưng vết thương dù có lành thì vẫn để lại sẹo. Chuyện buồn bao giờ cũng là chuyện khó quên nhất trong cuộc đời.

Một mình cậu trong căn phòng trống khi mẹ đã ra về. Đôi mi khép hờ như muốn buông xuôi tất cả. Cậu với tay lấy chiếc điện thoại, dòng tin nhắn của người yêu vừa được gửi đến.

“Hôm nay anh có đi làm không?”

Lướt nhẹ ngón tay trên bàn phím dòng chữ liền hiện lên.

“Hôm nay, anh không đi làm vì hơi mệt. Em đang đi làm sao?”

Nhanh như chớp tin nhắn từ người bên kia đến trong vòng không đầy ba giây.

“Cuối tuần này đi xem phim cùng nhau được không. Lâu rồi chúng ta không hẹn hò.”

Long chững lại khi nhận được tin nhắn gương mặt buồn rời rợi của cậu lại càng buồn hơn.

“Hẹn gặp em cuối tuần. Chúc em ngày mới may mắn.”

Long muốn nói cho Thu biết chuyện vừa xảy ra nhưng cậu không đủ dũng cảm. Cậu biết Thu sẽ rất buồn và rất giận. Nhưng thà rằng do chính cậu nói ra vẫn sẽ tốt hơn việc con được nghe kể lại từ người khác. Cậu hận mình không đủ bản lĩnh để bảo vệ cô khỏi những tổn thương không đáng có. Cậu nên nói chuyện này càng sớm càng tốt nhưng sao không thể thốt nên lời. Mọi thứ như một đống hỗn độn cậu chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Hôm nay, Anne không đi làm. Thu ngồi bàn làm việc lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Cùng là đồng nghiệp với nhau nhưng Anne luôn gây ra cho cô rất nhiều áp lực trong công việc. Chính vì lẽ đó những ngày vắng Anne đối với Thu đó là ngày nghỉ thực sự. Thu quyết định tự thưởng cho mình bằng một buổi chiều tan ca sớm và “hẹn hò” cùng cô bạn thân đã lâu rồi họ không gặp nhau. Nguyên có lẽ rất bận rộn, bận đến nỗi quên hết bạn bè và Thu cũng vậy.

Quán cafe trong con hẻm nhỏ quen thuộc, họ lại ngồi bên nhau. Âm nhạc hôm nay thật nhẹ và thật buồn. Nguyên nhìn cô bạn ngồi đối diện đăm chiêu rồi khẽ cúi đầu, ánh mắt thật buồn. Thu lúc đầu không để ý nhưng cuối cùng cũng nhận ra.

“Hôm nay, cậu sao thế, có chuyện không vui sao?”

Thu lay cánh tay Nguyên đánh thức cô khỏi những suy tư. Nguyên nhìn Thu với ánh mắt cảm thông.

“Có một chuyện mình không biết có nên nói với cậu không? Nhưng với tư cách là một người bạn thân, mình nghĩ cậu nên được biết.”

Ánh mắt của Nguyên đã nói cho Thu biết chuyện cô sắp phải đối mặt hẳn là một chuyện buồn.

“Cậu cứ nói đi dù thế nào mình cũng không trách cậu.”

Nguyên do dự nhưng rồi cô cũng nói hết những gì mình đã nghe, đã thấy và đã chứng kiến trong bữa tiệc đêm ấy.

Trở về nhà với một trái tim đau đớn. Thu bật khóc. Thật ra cô đã muốn khóc khi vừa nghe Nguyên kể. Nhưng cô vẫn cố giữ để những nước mắt không trào ra. Những tiếng nấc bật ra từ chiếc chăn của cô nghẹn ngào và xót xa. Cô chưa từng thích bất cứ người đàn ông nào ngoài cậu. Lần đầu rung động cô hy vọng đó cũng là lần cuối cùng. Tình yêu cô đã chờ đợi và vun đắp bấy lâu đang đứng bên bờ vực của sự chia xa.

Tại sao Long không nói với cô? Nếu đây là những lời cô được nghe trực tiếp từ cậu thì liệu có bớt buồn không? Tại sao cô luôn thật lòng còn cậu lại luôn che giấu? Có phải tình yêu này ngay từ đầu đã không thật lòng?

Cuộn mình trong chiếc chăn, nhắm nghiền đôi mắt nhưng vẫn không ngăn được những dòng nước tuôn rơi. Cô nghe từng nhịp tim đang nhói đau. Những lời yêu thương, những lời hứa hẹn cậu đã trao giờ chỉ là những lời lừa dối. Dẫu biết rằng tình yêu nào cũng có đắng cay nhưng sự thật này thật khó chấp nhận. Làm sao cô có thể tin người đàn ông cô yêu buổi sáng vẫn còn nói những lời yêu thương thì giờ đã có hôn ước với người khác. Và hơn thế nữa người ấy vẫn im lặng không một lời giải thích. Cô thấy mình như một con ngốc trong cuộc tình này. Vì quá ngốc nên cuối cùng là kẻ bị lừa dối, bị tổn thương.