Duyên Số

Chương 31: Hoài nghi




Thu trở về phòng trọ khi vẫn còn sớm. Hai người không quen biết nhiều nên cũng chẳng có nhiều chuyện để nói với nhau. Thu chủ yếu cũng chỉ nghe, gật đầu và thi thoảng lại cười. Bác sĩ hỏi cô rất nhiều điều nhưng cô ngại ngùng nên chỉ im lặng hoặc cười trừ.

Buổi tối trời hơi oai bức. Cô đi tắm và giặt đồ xong thì đã gần mười giờ. Vừa ngả lưng xuống giường thì điện thoại reo. Điện thoại của bác sĩ.

“Alo!”

Thu nhấc máy.

“Em về nhà an toàn chứ?”

Bên kia giọng nói trầm ấm của bác sĩ văng vẳng bên tai.

“Dạ. Em về nhà rồi ạ.”

Thu nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Hẹn gặp lại em.”

Vẫn giọng nói ân cần chu đáo ấy nhưng Thu cảm giác điều gì lạ lạ. Sao bác sĩ bỗng nhiên quan tâm mình nhiều thế? Phải chăng trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?

Trong khi Thu đang nghĩ ngợi về anh chàng bác sĩ lúc chiều thì ở một góc nào đó của Sài Gòn náo nhiệt có một chàng trai vì cô mà đêm nay khó lòng an giấc. Long đang ngồi bên cửa sổ, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Nét mặt cậu đượm buồn và suy tư. Cậu không biết có nên gọi cho Thu hỏi xem cô đang làm gì hay nghe cô đôi lời giải thích.

Điện thoại lại reo lên. Điện thoại của Long, Thu vội vàng bắt máy.

“Alo! Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Thu hí hửng hỏi thăm vì đã mấy ngày hai người không hẹn hò. Có chăng cũng chỉ gặp nhau được lúc ăn trưa vì hai văn phòng làm việc ở chung một tòa nhà. Cảm xúc nhớ nhung như đang ùa về trong lòng cô. Nếu giờ này hai người đang ở gần nhau có lẽ cô sẽ chẳng ngại ngùng ôm lấy người mình yêu. Cô không phải một cô gái dễ dãi nhưng xúc cảm yêu thương ai cũng có và khó lòng kiềm chế khi tình yêu đủ mãnh liệt.

“Ừ. Em đang làm gì đó? Đã khuya rồi sao vẫn còn chưa ngủ?”

Long ân cần hỏi thăm.

“Chẳng phải anh cũng vậy sao?”

Thu làm bộ nũng nịu.

“Anh muốn được nghe giọng nói của em. Hồi chiều em đi đâu vội thế, anh gọi mà em cũng không nghe?”

Long hỏi vì lúc chiều khi cô đi cậu đã nhìn thấy nhưng không đuổi kịp.

“Em có việc nên đi gặp bạn. Ngày mai chúng ta gặp nhau được không?”

Thu lại nũng nịu.

“Ừ. Vậy mai gặp. Em ngủ ngon nhé.”

Thu gật đầu rồi tắt máy. Đặt điện thoại xuống bàn, sắc mặt trầm xuống, Long lại càng buồn hơn. Việc cô đi đâu, gặp ai cậu đã biết nhưng cô vẫn không thật lòng. Nếu chỉ là bạn sao người ta lại tặng hoa và tại sao cô lại nhận trong niềm vui như thế. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, cô đã nhiều lần lỗi hẹn nhưng cậu vẫn thông cảm. Giờ giữa hai người lại xuất hiện một người mà cậu không hề biết và cô cũng chẳng hề nói. Có phải vì ai kia mà cô đã để cậu một mình.

Đứng dậy, cầm chìa khoá, tắt điện rồi cậu lái xe chạy một mạch đến quán bar ở góc phố mà cậu vẫn đến mỗi khi buồn. Một lúc sau Hoàng cũng đến. Nhìn Long đã uống khá nhiều và một mình ngồi trong góc tối. Hoàng cảm nhận được có chuyện gì không vui đã xảy ra với cậu bạn thân. Từ khi còn bé, mỗi lúc không vui, Long lại giam mình trong không gian tối om hy vọng chẳng ai nhìn thấy mình. Hoàng tiến lại gần rồi khẽ hỏi.

“Cậu sao thế cãi nhau với bạn gái à?”

Long khẽ ngước mặt lên, ánh mắt buồn sầu, cười lạnh lùng trả lời.

“Bọn mình đến cả gặp nhau còn không được thì sao có thể cãi nhau cơ chứ?”

Hoàng nhìn Long một lúc rồi nhếch môi cười như hiểu được tâm ý.

“Đây đích thị là cãi nhau rồi.”

Long uống thêm một ly nữa rồi chú mục vào Hoàng.

“Cậu đã từng thích một cô gái nào chưa?”

Câu hỏi khá bất ngờ khiến Hoàng đang uống dở ly rượu liền đặt xuống trầm tư rồi nói.

“Có. Nhưng cô ấy bảo đã thích người khác và người này mình cũng quen.”

Long lắc nhẹ ly rượu trên tay, quay người đi hướng khác, cười nhạt không biết cười vì chuyện tình của người bạn hay cười chính mình hiện tại.

“Thật trớ trêu.”

Cứ như thế hết ly này đến ly khác được nâng lên rồi hạ xuống cho đến khi không còn giọt nào trong chai. Cả hai người đàn ông như đang trải hết nỗi lòng với nhau cho đến khi cùng say khướt. Không biết họ đã về nhà khi nào và bằng cách nào nhưng buổi sáng khi thức dậy họ đang ở chung trong một ngôi nhà.

Sài Gòn một buổi sáng đầu thu, trời dịu nhẹ, mát mẻ. Cái nóng oi bức đã bị xua tan bởi những cơn gió ngọt ngào. Long thức giấc nhìn quanh, căn phòng trống trải và lạ lẫm. Những dòng suy nghĩ đứt quãng lại hiện về. Sau cơn say những chuyện không vui vẫn còn nguyên trong tâm trí chẳng thể phai mờ. Cậu chỉ nhớ loáng thoáng chuyện nọ chuyện kia nhất thời không nhớ rõ. Bước ra phòng khách, Hoàng vẫn đang say giấc trên chiếc sofa lớn giữa nhà. Cậu như chú bé ngủ say vô tư không màn thế sự dù ngoài kia dòng đời vẫn đang chuyển xoay mỗi phút, mỗi giây.



Vừa đến nơi làm việc Thu đã nhìn thấy lẵng hoa to trên bàn. Các đồng nghiệp cứ trầm trồ ngưỡng mộ. Thu mở điện thoại khi chợt có tin nhắn đến.

“Chúc em ngày mới vui vẻ. Một ngày nào đó mình sẽ bên nhau. Minh Trí”

Tắt máy, Thu không biết phải như thế nào nữa. Cô đã từ chối nhưng người đàn ông kia vẫn không từ bỏ. Sự xuất hiện của hắn làm cuộc sống của cô bị xáo trộn. Đứng giữa hai người đàn ông: cô không muốn làm người mình yêu đau lòng và cũng không muốn người yêu mình phải tổn thương. Trước đây cô đã làm một người vì thích cô mà phải buồn. Cô nghĩ thầm những chuyện thế này tốt nhất không nên xảy ra.