Bất chợt một cơn gió lớn thổi ngang qua. Hơi lạnh của nó làm cô giật mình và co rúm lại. Long tinh ý nhanh chóng nhận ra Thu đang rất lạnh. Cậu lấy chiếc áo khoác của mình khẽ choàng qua vai cô nhẹ nhàng. Thu ngẩng đầu lên rồi vô tình ánh mắt giao nhau. Long đang nhìn cô với ánh mắt ấm áp từ trước nay chưa từng có. Ánh nhìn cậu chưa từng trao ai trước khi gặp cô. Một chút bối rối vừa chạy ngang qua trong những cử chỉ của hai người.
Cả hai lúng túng không biết phải nói gì và làm gì. Bàn tay to lớn và rắn chắc của cậu đang ở rất gần bàn tay nhỏ bé của Thu tưởng chừng như sắp gói trọn tay cô vào trong. Như có một lực hút diệu kỳ tác động, họ từ từ đưa gương mặt lại gần nhau hơn chút nữa. Thu khẽ nghe từng hơi thở của Long nhẹ nhàng, hương thơm nồng thoảng trong gió - mùi hương của hạnh phúc. Cô nhắm mắt lại để cảm nhận rõ ràng hơn từng nhịp đập trong tim mình. Tim cô đập mạnh như thể đang run rẩy. Và chẳng biết từ bao giờ hơi lạnh của biển đã tan biến nhường chỗ cho những yêu thương lên ngôi.
Sóng vỗ mỗi lúc càng mạnh hơn. Rồi một con sóng hư hỏng đã vô tình xua tan không gian lãng mạn của hai người khi tạt vào những ngọn nước lạnh ngắt. Cả hai đều giật mình và ướt sũng. Họ ngượng ngùng đứng dậy cùng nhau và bước đi dọc bờ biển. Không khí im lặng một lần nữa lại bao vây hai người. Mãi đến một lúc sau, Long cất lời để bầu không khí trở nên bớt gượng gạo.
“Thu này, nghe nói cậu học võ chỉ để tự vệ?”
Thu gật đầu.
“Ừ.”
Long nhìn Thu với ánh mắt thật thà ngỏ ý được giúp cô.
“Học võ để tự vệ phải tốn ít nhất là hai năm. Trong số những thế võ để tự vệ có một chiêu được gọi là tuyệt chiêu. Cậu có muốn học không?”
Thu không giấu được niềm vui trước nhã ý của Long. Cô càng lúc càng hào hứng. Cô cười tươi như ánh nắng một sớm mùa hè. Nụ cười như đang làm lu mờ mọi vì tinh tú trên trời cao.
“Cũng có tuyệt chiêu tự vệ nữa hả? Chứ không phải học hết tất cả là sẽ tự vệ được à.”
Long rất ra dáng “sư huynh” khi cậu giải thích tỉ mỉ hơn vấn đề. Cậu nói chậm rãi, rõ ràng làm Thu mỗi lúc lại càng tin tưởng hơn.
“Không, có những chiêu thức chỉ dùng để tự vệ. Cậu mới học nên cô giáo chưa dạy cho đó nhưng mình có thể dạy riêng cho cậu.”
Thu vui mừng ríu rít như sắp nhặt được bí kíp.
“Thật hả? Là gì vậy?”
Log cười đầy ẩn ý rồi bình tĩnh trả lời.
“Chiêu này có tên là thép - giáo - hạ - long.”
Long vừa nói vừa gật gật đầu rất nghiêm túc. Thu ở bên cạnh theo dõi rất chăm chú.
Thu thấy có gì đó sai sai nên cô hỏi lại. Từ trước đến giờ cô chưa một lần nghe thấy. Dù không rành lắm nhưng cô vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng nhưng lại không thể nghi ngờ Long khi mà cậu đã giải thích rất tận tình.
“Sao nghe lạ quá vậy. Chẳng phải Taekwondo có nguồn gốc từ Hàn Quốc sao. Tên tiếng Hàn là gì vậy?”
Để củng cố lòng tin với Thu, Long cung cấp thêm thông tin đáng tin cậy.
“Có tên tiếng Hàn nữa nhưng khó nhớ lắm, tên tiếng Việt dễ hơn. Để mình mang cuốn sách đó cho cậu mượn. Trong đó viết rất kỹ, cậu đọc xong sẽ hiểu ngay.”
Cậu vừa nói vừa cười khúc khích nên Thu càng thêm nghi ngờ. Dây thần kinh “nghi ngờ” của Thu như đang hoạt động hết khả năng. Thu lẩm nhẩm.
“Thép giáo hạ long, thép giáo hạ long,... là ... tháo - dép - họng - la. Cậu dám lừa mình.”
Thu vừa nhận ra mình bị mắc lừa, quay sang bên cạnh thì Long đã chạy đến một nơi rất xa rồi. Cậu nhanh đến mức không để cô đuổi kịp. Thu tức tối đuổi theo dẫu biết rằng chẳng làm gì được cậu.
Cát lún làm Thu không ít lần bị vấp ngã. Mỗi lần như thế Long lại được phen cười hả hê. Bãi biển rộng lớn với những con sóng rì rầm đêm nay nhân chứng cho đôi bạn trẻ. Mỗi giây mỗi phút bên nhau đều trở nên quý giá.
Bỗng nhiên Long dừng lại nhìn xa xăm lên bầu trời cao rồi cất tiếng gọi.
“Thu ơi, chỗ kia có một ngôi sao bé tí kìa.”
Thu chạy lại nhìn theo hướng Long đang nhìn. Đúng là có một ngôi sao đang đi lạc. Có phải ngôi sao ấy mải mê rong chơi nên quên lối về.
“Hay chúng ta đặt tên cho vì sao đó đi Long.”
Long nhìn về hướng ngôi sao với ánh nhìn đôi chút đồng cảm. Cậu chợt thấy mình cũng lẻ loi như vì sao kia - một mình giữa bầu trời rộng lớn. Ngôi sao lặng im không di chuyển như đang chăm chú ngắm nhìn người bạn dưới mặt đất của mình. Dù khoảng cách thật xa nhưng hai nỗi cô đang hòa thành một.
“Ừ. Ý kiến hay đó. Ngôi sao đó chỉ có một mình thôi. Hay đặt tên là ALONE, có nghĩa là cô đơn.”
Nỗi buồn như vừa chạy lan sang phía Thu ít nhiều. Thu cũng nhìn ngôi sao nét mặt thoáng chút ưu tư. Cô không để ý rằng Long ở bên cạnh cũng đang rất chạnh lòng.
“Cái tên đó buồn quá, ước gì chúng ta đừng như vậy, Long nhỉ?”
Long nhìn cô bạn bên cạnh nói lời động viên không chỉ cho cô mà cho cả hai người.
“Chúng ta không như vậy đâu vì chúng ta có hai người.”
Thu lại cười khúc khích như đồng tình với ý kiến của Long. Chắc đêm nay Thu sẽ chẳng thể nào chợp mắt vì những điều Long vừa nói cũng chính là điều mà lòng cô muốn nói.
Biển càng về khuya lại càng lạnh hơn. Từ nãy đến giờ Long và Thu chẳng hề để ý là biển hôm nay chẳng có ai ngoại trừ hai người. Bầu trời ngày càng tối đen dường như chuẩn bị có một cơn mưa lớn ập tới.
“Chúng ta về đi Long. Mình nghĩ là sắp mưa rồi.”
“Ừ. Về thôi.”
Lại một cuộc chia tay nữa diễn ra giữa hai người. Điều kỳ lạ thay sau mỗi cuộc chia tay niềm vui lại nhân lên gấp bội. Giờ đây khi Thu đi rồi Long mới nhận ra biển hôm nay lạnh thật. Khoảng trống bên cạnh cậu như rộng hơn và thênh thang hơn. Nhưng đó chưa phải là khoảng không gian rộng nhất mà cậu từng trải qua. Còn một nơi rộng hơn nữa và lạnh lẽo hơn nữa đó là nơi cậu sắp quay về.
Về nhà cậu không gặp mẹ, có thể bà đã đi công tác xa. Dù vừa xảy ra chuyện với mẹ nhưng mỗi khi không thấy bà ở nhà thì cậu bắt đầu lo lắng. Mẹ rất yêu thương cậu nhưng tình yêu ấy đôi khi hơi cố chấp làm cậu ngột ngạt và muốn lảng tránh. Giá như mẹ dành nhiều thời gian hơn để hiểu cậu và tiết chế những áp đặt của bà đối với cậu thì mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn rồi. Có một người hiểu mình là điều quan trọng nhưng hiểu đúng ý lại còn quan trọng hơn.
Cậu mở cửa bước vào phòng. Căn phòng hôm nay bỗng sáng hơn mọi hôm và ấm áp hơn. Dù cho ngoài trời đang mưa rất to, gió đang rít từng hồi nhưng không gian trong phòng lại không hề lạnh lẽo. Lạnh không phải là khi bạn đi dưới mưa trong ngày đông buốt giá. Lạnh không phải là khi bạn ở một mình trong căn phòng trống trải. Lạnh là khi giữa chốn đông người nhưng chẳng ai quan tâm đến bạn. Cái lạnh đáng sợ nhất là cái lạnh tỏa ra từ trong tâm hồn bạn. Còn giờ đây khi yêu thương đang sưởi ấm con tim thì những cơn mưa, cơn gió hay mùa đông cũng chẳng thể tác động đến cậu được nữa rồi.
Bỗng có tiếng gõ cửa của ai đó. Rồi cậu nghe tiếng của một người phụ nữ.
“Long ơi, con ngủ chưa. Mẹ mang cho con ly sữa nóng.”
Cậu bước lại mở cửa phòng cho mẹ vào trong. Cậu đón lấy ly sữa mẹ đưa. Cánh tay cậu hơi đau. Mẹ cậu là người tinh ý nên nhanh chóng nhận ra trên gương mặt bà hiện rõ sự lo lắng.
“Con sao vậy? Con bị thương à?”
Long nhẹ nhàng giải thích cho mẹ khỏi lo lắng về cậu.
“Con không sao. Hôm nay trong lúc luyện võ con sơ ý nên mới bị thương thôi.”
Mẹ xích lại gần cậu và vẫn chưa vơi đi sự lo lắng. Bà nhìn vết thương trên tay cậu trong lòng không khỏi xót xa. Cô lẽ trước đây vì quá bận rộn nên bà đã không quan tâm đến cậu nhiều. Giờ đây khi nhìn lại thoáng chốc con trai đã khôn lớn đến thế này rồi.
“Có cần đến bệnh viện không con?”
Cậu chú mục vào mẹ và thuyết phục bà hãy tin cậu.“Không cần đâu mẹ. Vài hôm sẽ khỏi thôi, mẹ đừng lo lắng quá.”
Mẹ chào tạm biệt cậu rồi bước ra.
“Vậy ngủ sớm đi nha con.”
Cánh cửa phòng khép lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại mỗi cậu, hình ảnh của Thu lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí.
“Cô ấy có ý gì thế? Có phải cô ấy cũng thích mình không nhỉ? Tại sao đúng lúc đó lại có một con sóng ập tới chứ? Tới lúc nào không tới lại tới vào lúc đó.”
Mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn những suy nghĩ trong cậu cứ bộn bề. Lúc nghĩ thế này lúc nghĩ thế kia. Có phải không chỉ con gái mà con trai khi thích một ai đó cũng trở nên phức tạp