Duyên Số - Huỳnh Emm

Chương 37: Sự Chà Đạp




Tối đó, Tạ Chiến Quân cùng Đường An Hy về nhà chính. Ngồi trên xe mà lòng cô nặng trĩu, dù biết cô và Tạ Chiến Quân yêu nhau là không điều hoàn toàn đúng nhưng hai người như vậy là đang làm trái ý với Lý Quế Vân. Tạ Chiến Quân nhìn nét lo lắng hiện trên mặt cô anh liền nắm tay cô trấn an:

- Em đừng căng thẳng như thế, không sao đâu!

Đường An Hy gật đầu, xe di chuyển khoảng mười lăm phút thì đến nơi. Vừa vào sân Tạ Chiến Quân đã nhìn thấy xe của Từ gia đậu ở góc sân, ngay sau đó Tạ Chiến Quân hiểu ra được bữa cơm hôm nay không hề đơn giản.

Bước xuống xe Tạ Chiến Quân ân cần khoác tay ngang eo của Đường An Hy như khẳng định chủ quyền. Cả hai đi vào trong, ở phòng khách Tạ Đình Sâm cùng Lý Quế Vân và Từ Mạn Thành cùng Mạc Giao Thụy đang cùng ngồi uống trà. Tạ Chiến Quân nét mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, anh cúi nhẹ đầu chào hỏi:

- Bố mẹ! Hai bác Từ !

Mọi người đều gật đầu, Đường An Hy cúi đầu chào bố mẹ Tạ Chiến Quân:

- Cháu chào hai bác!

Quay đầu nhìn sang ông bà Từ:

- Chào cô chú ạ !

Từ Đan Tâm từ dưới bếp chạy lên không ý tứ chạy đến ôm tay Tạ Chiến Quân:

- Chiến Quân anh mới về sau ?

Tạ Chiến Quân khó chịu đẩy cô ra :

- Nhà đang có người lớn, em dè dặt một chút!

Từ Đan Tâm:

- Trước sau gì hai nhà chúng ta cũng sẽ thành thông gia với nhau, bố mẹ em và hai bác nhìn thấy chúng ta bên nhau như thế này vui là đằng khác ấy.

- Ai nói với em rằng hai nhà chúng ta sẽ kết thông gia chứ ?

Từ Đan Tâm hậm hực khó chịu bước lại ghế ngồi, Tạ Chiến Quân cùng Đường An Hy ngồi xuống ghế. Tạ Chiến Quân hỏi bố mẹ:

- Hôm nay bố mẹ gọi chúng con về để bàn việc sao lại có người ngoài thế này!

Tạ Đình Sâm gắn giọng:

- Chiến Quân!!! Đây là hai bác Từ sao có thể nói như vậy chứ.

Tạ Chiến Quân khó chịu im lặng, Lý Quế Vân lên tiếng nói với Đường An Hy

- Đã đến rồi thì vào trong phụ dọn cơm đi, đừng có ngồi thừ ra đó như khách như vậy.

Tạ Chiến Quân định lên tiếng thì Đường An Hy lay anh sau đó đi vào nhà bếp. Tạ Chiến Quân định đứng lên đi theo Đường An Hy thì Từ Đan Tâm qua ngồi cạnh ôm lấy tay anh. Tạ Chiến Quân khó chịu đẩy cô ra, Từ Đan Tâm mếu máo:



-

- Từ khi nào anh lại khó chịu với em như vậy chứ ?

Tạ Chiến Quân nhìn cô:

- Em nên giữ ý tứ, chúng ta không còn như lúc trước nữa mong em tôn trọng một chút. Người yêu anh đang ở bên trong, cô ấy nhìn thấy không hay đâu.

Từ Đan Tâm:

- Người yêu gì chứ, chẳng qua là một đứa giúp việc không hơn không kém. Em đây mới xứng đáng với anh chứ không phải cô ta.

Tạ Đình Sâm lên tiếng:

- Thôi được rồi, bữa tối chắc cũng xong rồi. Chúng ta cùng ăn rồi nói chuyện.

Nghe vậy mọi người lần lược đi vào bàn ăn, chiếc bàn rộng lớn sang trọng được bày biện món món ăn đắt đỏ. Từ Đan Tâm luôn bám dính lấy Tạ Chiến Quân không rời, Đường An Hy đứng gần đó nhìn thấy mà không thể làm được gì. Tạ Chiến Quân đi đến gần kéo cô ngồi vào ghế thì Lý Quế Vân hắng giọng:

-

- Chiến Quân mau ngồi vào bàn đi, đừng để người lớn phải đợi.

Tạ Chiến Quân:

- Tiểu Hy cũng phải ngồi cùng chứ ạ !

Lý Quế Vân:

- Còn ít trái cây chưa gọt, bảo nó vào gọt xong rồi ra ăn. Ở đây không phải chờ người như nó .

Tạ Chiến Quân:

- Mẹ

Đường An Hy kéo tay anh:

- Thôi anh, anh cứ vào ăn cùng mọi người đi. Em không sao, tí em ăn sau cũng được mà.

Tạ Chiến Quân nhìn cô:

- Nhưng...

Đường An Hy cười với anh:

- Đi nhanh để mọi người chờ lâu không hay đâu.



Thế là bữa ăn kéo dài gần hơn một giờ đồng hồ mà Đường An Hy vẫn không được ngồi vào bàn ăn. Tạ Chiến Quân nhìn cô gái nhỏ bé của mình là xót xa, dù muốn dù không anh vẫn bị ép ngồi nghe chuyện. Lúc này Đường An Hy vẫn đang loay hoay với mớ bát đũa bẩn, dù Tạ gia không thiếu người giúp việc nhưng câu nói của Lý Quế Vân lúc nãy khiến người làm không dám trái ý.

Lúc nãy nhìn bàn ăn đầy ấp thức ăn, sáu người họ ngồi với nhau vui vẻ cười nói trừ Tạ Chiến Quân. Lòng cô dâng lên nổi chua xót, hóa ra đây chính là cách người giàu khinh thường sự rẻ mạt. Họ bắt cô phải chứng kiến cảnh gia đình hạnh phúc ăn cơm quây quần bên nhau, họ bắt cô phải phục vụ cho họ từng cái bát đôi đũa. Họ mang sự nghèo hèn của cô vào câu chuyện để khinh ré.

Bàn ăn được dọn xuống thì đĩa trái cây ngon lành được bày lên, Tạ Chiến Quân nóng lòng muốn thoát khỏi cái bàn tiệc này. Tiếng của Lý Quế Vân vang lên:

Mẹ và bác gái cũng đã chọn được ngày lành, hai đứa xem chuẩn bị cho lễ cưới là vừa.

Từ Đan Tâm vui mừng:

- Thật ạ

“Xoảng “

Tiếng bát rơi xuống sàn nghe chói tay, Tạ Chiến Quân vội chạy vào thì thấy Đường An Hy đang ngồi thụp xuống nhặt những mảnh bát vỡ. Tạ Chiến Quân đỡ cô dậy:

- Em không sao chứ ?

Đường An Hy đẩy anh ra:

- Em không sao.

Từ Đan Tâm kéo Tạ Chiến Quân ra khỏi Đường An Hy

- Anh đừng lại gần bẩn hết đấy!

Tạ Chiến Quân đẩy mạnh làm Từ Đan Tâm ngã nhào:

- Tránh ra!!!!

Lý Quế Vân và Mạc Giao Thụy vội đỡ lấy Từ Đan Tâm, Mạc Giao Thụy lớn giọng:

- Này cậu đang làm đau con bé đẩy III

Lý Quế Vân vội xin lỗi Mạc Giao Thụy, Tạ Chiến Quân gần như bùng nổ:

- Nếu không muốn có thêm chuyện xảy ra thì mới bác đưa cô ấy về giúp cháu. Còn chuyện cưới xin nó sẽ không diễn ra đâu.

Từ Mạn Thành tức giận:

- Cậu nói thế nào? Không cưới à ?

Tạ Chiến Quân:

- Chuyện cưới hay không cưới người quyết định là cháu chứ không phải hai người. Người cháu muốn cưới và sẽ cưới là cái người đang bị mọi người mang ra làm trò từ nãy đến giờ kìa.