Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 2




2.

“Anh là ai?” Đầu óc tôi mơ hồ với số điện thoại lạ này.

Nghe giọng điệu cũng không ấn tượng lắm, nghe tiếng nói tựa như đang thất tình, nghe ngữ khí rõ ràng đã uống nhiều.

“Nhan Kiêu.” Đối phương lớn lối: “Hoa Tiểu Nhiễm, chị từng nói sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi…”

Được rồi, biết là tên tiêu tiền như rác nào rồi.

Đây là một bộ não siêu phàm gì thế, tôi chỉ thuận miệng báo số điện thoại đã nhớ rồi?

“Cậu đang ở đâu?” Tôi hỏi.

Cậu ta báo địa chỉ, là một nhà hàng tây đắt tiền, cách chỗ tôi không ca.

Tôi đã nghe danh nhà hàng này từ lâu, thức ăn có ngon hay không tôi không biết, thế nhưng thật sự rất đắt.

“Chờ tôi, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cậu.” Tôi lưu số điện thoại thành “em trai phòng tắm hơi”, mặc quần áo lông ra khỏi cửa.

Không phải tôi lòng dạ thánh mẫu, chỉ là bởi vì việc cậu ta thấy tình ít nhiều cũng có liên quan tới tôi.

Mùa đông không rõ ràng, tôi sợ cậu ta chóng mặt không tìm được đường về, không cẩn thận sẽ chết rét đầu đường.

Mười mấy phút sau, tôi và một cậu trai đẹp trai như ánh mặt trời trố mắt nhìn nhau.

Màu da lúa mạch, đầu tóc chải chuốt, mặt mũi tuấn tú, góc cạnh trên mặt rõ ràng. Bộ đồ thể thao màu xám khói toát lên sự trẻ trung đầy sức sống.

Khí chất nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ, vì đang say rượu càng thêm ngốc nghếch.

Tôi thở dài một cái, với điều kiện này, đương nhiên người theo đuổi là người trước ngã xuống người sau lập tức tiến lên.

Rốt cuộc thiếu thốn tình cảm tới mức nào lại khiến cậu ta chọn trung chị Giọng trong một nhóm các cô gái xinh đẹp chứ!

“Nhan Kiêu?” Tôi thử dò xét, nói.

Ánh mắt say lờ đờ của cậu ta nhìn về phía tôi: “Là tôi.”

“Thật sự chia tay?” Tôi nhìn chén đũa rõ ràng đã bị động vào ở phía đối điện, có hơi nhức răng.

Liếc nhìn bữa tiệc này, chính là tiệc chia tay của cậu ta.

Chỉ là “người đẹp” đã qua, nơi này chỉ còn Nhan Kiêu say rượu.

“Ừ.” Ánh mắt cậu sáng giống như ngôi sao trên bầu trời vùng nông thôn: “Chị tới bồi thường bạn gái cho tôi sao?”

Tôi: “…”

Khi ấy tôi cứ như thế thuận miệng nhắc tới, cũng không thật sự muốn chia rẽ “đôi uyên ương số khổ” người ta.

Nhìn cậu ta say thế này, rõ ràng tình sâu nghĩa nặng với chị Giọng kia.

Nếu sớm biết một người đánh và một người muốn bị đánh, ban đầu tôi không nên nhiều chuyện…

“Chuyện bạn gái chúng ta phải thảo luận kỹ hơn.” Tôi thân thiện thương lượng với cậu ta: “Hôm nay cũng trễ rồi, tôi đưa cậu về trước có được không?”

Ai ngờ tôi vừa dứt lời, cậu ta kéo tay tôi lạnh: “Chẳng lẽ chị muốn giựt nợ sao?”

Tôi bị cậu doạ giật mình, muốn tránh khỏi tay cậu, ai ngờ đầu ngón tay cậu lại cứng như cái kềm, vẫn không nhúc nhích.

“Người anh em, cậu uống nhiều rồi, bây giờ đầu óc không được tỉnh táo, tôi cũng không thể giới thiệu lung tung được.” Tôi thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu ta, dịu dàng trấn an câu ta: “Ngày mai bồi thường được không?”

“Không được, hôm nay chị phải chịu trách nhiệm với tôi!” Cậu ta đứng bật dậy, tiếng nói vô cùng vang đội.

Giọng nói này trực tiếp hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ở xung quanh.

Tôi phải đối mặt với những ánh mắt muốn giết chết tôi, cầm lấy áo khoác và điện thoại của Nhan Kiêu, kéo cậu ta xông ra ngoài,

Bất hạnh thay, bị người phục vụ cản lại ở cửa…