Duyên Mình Lỡ

Chương 9: Chơi Khăm.




Diệp Nhiễm Y muốn biết về cách giải quyết của Phó Bắc Đình, anh ta cũng không ngần ngại mà trả lời kèm theo đó là những lời nói thâm độc dành cho Diệp Vô Ưu.

“Bởi vì cô ấy đã sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn và hèn hạ. Vậy thì chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm Lục tổng để giải thích mọi chuyện. Khiến cô ấy hoàn toàn bị phong sát không thể sống trong ngành này được nữa.”

Diệp Nhiễm Y nghe vậy trong lòng liền rất mong đợi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lương thiện tốt bụng.

“Chúng ta đối xử với chị như vậy có tốt không? Chị như vậy sẽ rất đáng thương.”

Phó Bắc Đình nghe vậy thì đau lòng cho cô ta mà an ủi.

“Em chính vì quá lương thiện nên mới bị Diệp Vô Ưu bắt nạt. Đi thôi! Chúng ta đi tìm Lục tổng của tập đoàn Lục thị.”

Phó Bắc Đình nắm tay của Diệp Nhiễm Y rồi cả hai cùng rời đi. Cô ta đi theo sau Phó Bắc Đình trong lòng lại vui mừng cùng mong đợi. Cô ta cho rằng đến cả ông trời cũng đang giúp cô ta để cô ta có cơ hội đến gặp Lục tổng của Lục thị. Cô ta thầm quyết tâm khi gặp được Lục Lệ Hành thì sẽ khiến anh phải quỳ dưới váy của cô ta.

Không bao lâu sau, Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y đã đến trước cửa tập đoàn Lục thị. Họ tự tin khoác tay nhau đến quầy lễ tân. Phó Bắc Đình nghiêm nghị nói với nhân viên lễ tân.

“Xin chào! Chúng tôi muốn gặp Lục tổng.”

Cô nhân viên lễ tân thuần thục hỏi theo thông lệ.

“Xin hỏi hai người có hẹn trước không?”

Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y ban đầu rất tự tin nhưng sau khi nghe câu hỏi của lễ tân thì vẻ mặt liền trở nên ngượng ngùng nhìn nhau. Một lúc sau, Phó Bắc Đình mới dám lên tiếng trả lời.

“Không!”

Nghe vậy cô lễ tân liền cười đáp.

“Nếu vậy thì thành thật xin lỗi. Nếu hai người không có hẹn trước thì không thể gặp được Lục tổng.”

Thấy tình hình có vẻ không được ổn sợ rằng mình không được gặp Lục Lệ Hành nên Diệp Nhiễm Y liền cười nói.

“Nhờ cô thông báo cho Lục tổng, chúng tôi là người đại diện của Phó thị và Diệp thị đến để gặp Lục tổng vì có chuyện quan trọng.”

Phó Bắc Đình được Diệp Nhiễm Y thay mặt nói chuyện liền cố chỉnh lại tác phong muốn lấy lại phong độ. Cô nhân viên nghe vậy cũng chỉ đành gọi thông báo lên trên.

Trong lúc chờ thông báo, Diệp Nhiễm Y liền nhìn ngó xung quanh lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng khá quen đi vào thang máy. Người mà cô ta nhìn thấy chính là Lục Lệ Hành, người chồng công nhân của Diệp Vô Ưu vừa đi vào thang máy lên tầng cao trong tập đoàn Lục thị. Cô ta liền cảm thấy lạ nên cứ luôn nhìn mãi về một hướng. Phó Bắc Đình đứng cạnh cũng cảm thấy cô ta hành động khác thường nên thắc mắc hỏi.

“Chuyện gì vậy, Nhiễm Y? Em nhìn cái gì vậy?”

Diệp Nhiễm Y ngờ ngợ quay người lại đáp lời Phó Bắc Đình.

“Người vừa đi vào thang máy lên tầng cao hình như là chồng của chị.”

“Cái gì?”

Nghe vậy Phó Bắc Đình mới ngạc nhiên cũng nhìn theo nhưng cái mà anh ta nhìn thấy chỉ là cánh cửa thang máy đang đóng chặt. Anh ta hỏi lại muốn xác nhận.

“Em chắc chắn chứ?”

Nghe câu hỏi, Diệp Nhiễm Y cũng chỉ biết gãi đầu mơ mơ hồ hồ trả lời.

“Em không chắc. Có thể là em nhìn lầm.”

Phó Bắc Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, không biết anh ta đang lo lắng chuyện gì. Rồi nói một cách chắc nịch.

“Chắc chắn là em nhìn lầm rồi. Loại người đó đến cửa của Lục thị còn không biết mở như thế nào thì làm sao có thể lên tầng cao của Lục thị được. Thôi! Chúng ta qua bên kia ngồi đợi đi.”

Nói rồi, Phó Bắc Đình kéo Diệp Nhiễm Y qua ghế ngồi đợi. Cô ta cũng không còn quan tâm đến chuyện này nữa mà cũng ngồi xuống ghế để chỉnh trang lại trước khi gặp Lục tổng.

Một bên khác, Lục Lệ Hành vừa ngồi xuống ghế trong văn phòng của mình thì trợ lý đã đi vào thông báo.

“Lục tổng, nhân viên lễ tân báo có người đại diện của Phó thị và Diệp thị đến nói rằng có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Hiện tại họ đang đợi ở dưới.”

Lục Lệ Hành không muốn quan tâm đến bọn họ nhưng cũng không để bọn họ dễ dàng ra về như vậy.

“Cứ để họ đợi.”



“Vâng!”

Trợ lý nhận lệnh rồi ra ngoài làm việc.

Qua một khoảng thời gian rất lâu, trời cũng đã dần tối, nhân viên trong công ty cũng bắt đều tan làm nhưng mãi Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y cũng không được gặp Lục Lệ Hành mà ngồi đợi suốt cả ngày ở trước quầy lễ tân. Phó Bắc Đình không thể kiên nhẫn đợi được nữa mà đi qua đi lại, rồi lại ngồi xuống ghế nhìn đồng hồ trên cổ tay mà than phiền.

“Lục thị này hoàn toàn không thèm quan tâm đến chúng ta, để chúng ta phải chờ đợi lâu như vậy.”

Diệp Nhiễm Y ngồi cạnh lại có vẻ nhàn hạ không để ý chuyện phải ngồi đợi lâu. Cô ta an ủi Phó Bắc Đình.

“Anh đừng nóng vội, anh Bắc Đình. Có thể Lục tổng vẫn còn đang bận. Suy cho cùng cũng phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy.”

Nghe vậy, Phó Bắc Đình cũng thôi than phiền thở dài mà tiếp tục ngồi nhìn đồng hồ mà chờ đợi.

Lại qua thêm một thời gian nữa, Lục Lệ Hành đang dọn dẹp tài liệu trên bàn. Trợ lý đúng lúc lại đi vào.

“Lục tổng, bọn họ vẫn còn đang đợi anh.”

Nghe vậy, Lục Lệ Hành liền khen một câu nhưng tay vẫn không ngừng lại.

“Kiên nhẫn không tồi.”

Dọp dẹp xong, anh cầm lấy điện thoại của mình trên bàn rồi bước đi. Khi vừa đi ngang qua người trợ lý thì anh lại vỗ vai cậu ta cười nói.

“Tan làm.”

Người trợ lý liền hiểu anh là đang chơi khăm bọn người Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y. Cậu chỉ đành cười thầm cầu nguyện cho họ.

Lục Lệ Hành dạo gần đây thường hay tan làm đúng giờ luôn bởi vì một lý do duy nhất. Một cảnh tưởng anh luôn mong đợi mỗi lần trở về căn hộ nhỏ. Một bàn ăn với những món ăn bình dân thơm phức, Diệp Vô Ưu từ trong bếp bước ra trên tay còn bưng một tô canh còn đang nghi ngút khói. Cô nhìn thấy anh liền cười tươi nói với anh.

“Anh đã về.”

Lục Lệ Hành cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng cũng cong lên. Rất thuần thục thay giày và cởi áo khoác. Diệp Vô Ưu như mọi lần nói với anh.

“Anh đi làm chắc mệt rồi đúng không? Nhanh rửa tay rồi vào ăn cơm đi.”

Lục Lệ Hành nghe lời vợ vào trong bếp để rửa tay nhưng cũng không quên nói chuyện Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y đến tìm hôm nay.

“Hôm nay anh đã gặp Phó Bắc Đình và em gái kế của em.”

Nói xong còn không quên xem phản ứng của Diệp Vô Ưu.

Đổi cảnh, ở tập đoàn Lục thị, lúc này trời đã tối đen, nhân viên đều đã về hết chẳng còn ai, đèn cũng đã tắt gần hết nhưng Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y vẫn còn ngồi đợi. Lúc này, Diệp Nhiễm Y cũng chẳng còn giữ trạng thái bình tĩnh được nữa. Một nhân viên lễ tân cũng không chịu đựng được nữa nhưng vẫn giữ nụ cười công việc đến nói.

“Xin lỗi nhưng đã đến giờ chúng tôi phải tan làm rồi. Mời hai người nhanh chóng rời khỏi.”

Phó Bắc Đình nghe vậy liền đứng bật dậy hỏi.

“Lục tổng không nói là sẽ gặp chúng tôi sao?”

Cô nhân viên lễ tân thành thật trả lời.

“Lục tổng đã tan làm từ lâu rồi.”

Nghe thấy câu trả lời của lễ tân, Diệp Nhiễm Y như không thể tin vào tai mình, cũng đứng dậy theo tức giận nói.

“Thật quá đáng! Đùa giỡn với chúng tôi à?”

Phó Bắc Đình đứng cạnh cũng chỉ có thể thầm rủa.

“Đáng ghét!”

Quay trở lại căn hộ, Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu đã ngồi vào bàn ăn, ngay sau khi nghe được chuyện anh gặp phải Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y, biểu cảm trên gương mặt cô liền trở nên lo lắng nhìn anh. Nhìn thấy vậy, anh lại thấy yên tâm trong lòng mà cười an ủi cô.

“Không sao! Anh cũng chưa tiếp xúc với họ. Ăn cơm thôi.”



Nghe anh nói cô mới bớt lo lắng nhưng cũng không quên dặn anh.

“Vậy thì tốt! Lần sau anh có gặp họ thì nhớ tránh xa họ ra.”

Anh lại cảm thấy buồn cười khi nghe lời nói của cô.

“Em sợ anh bị chịu thiệt à?”

Cô ngay lập tức đáp.

“Đúng vậy! Hai người họ bây giờ chẳng khác gì hai con chó điên. Sợ chúng cắn anh.”

Nghe vậy nụ cười trên miệng anh càng đậm hơn.

“Đừng nói họ là chó điên, cho dù có là hổ anh cũng có thể bẻ gãy răng của họ.”

Diệp Vô Ưu không để ý câu nói đùa của anh, cô vẫn lo lắng căn dặn.

“Vậy thì anh cũng phải tránh đi. Bọn họ có quá nhiều thủ đoạn kinh tởm, em sợ họ gây phiền phức cho anh.”

Lục Lệ Hành gắp thức ăn đặt vào bát của cô rồi nói đến chuyện khác.

“Đừng nói về bọn họ nữa. À! Đúng rồi! Hai ngày sau, ông nội tổ chức một buổi tiệc.”

Cô nói không suy nghĩ.

“Tiệc cưới?”

Anh nghe xong liền bật cười.

“Cũng không phải là không thể. Thực ra, ông muốn giới thiệu chúng ta cho người thân và bạn bè biết đến.”

Cô nghe hiểu đó không phải là tiệc cưới liền ngại ngùng hơi cúi mặt. Anh nghiêm túc lại nói tiếp.

“Nhưng mà trong hai ngày này anh phải đi công tác nên chỉ có thể để ông cùng em đi chọn lễ phục.”

Nghe vậy, cô có hơi ngạc nhiên.

“Trang trọng như vậy sao? Còn phải mặc lễ phục?”

Lục Lệ Hành lại lấy làm đương nhiên.

“Tất nhiên rồi! Em là vợ anh đấy.”

Nghe vậy, Diệp Vô Ưu có hơi ái ngại hỏi.

“Vậy chi phí tổ chức tiệc hết bao nhiêu? Trong thẻ em vẫn còn, em có thể chuyển cho anh.”

Anh nghe vậy lại cười.

“Không cần! Tiền của anh vẫn còn đủ dùng.”

Thấy anh cười nhưng cô lại cho rằng anh đang cố tỏ vẻ trước mặt cô. Cô liền lo lắng nói với anh.

“Hứa với em, anh đừng cố ép buộc bản thân mình. Xảy ra chuyện gì nhất định phải nói với em, được không?”

Nghe vậy, anh liền cười, đưa tay xoa tóc cô, gật đầu nói.

“Được!”

“Ăn cơm thôi!”

Thấy anh đồng ý, cô mới yên tâm cầm đũa lên và cả hai bắt đầu ăn.

Về phía bên Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y. Sau khi bị Lục Lệ Hành chơi cho một vố phải ngồi đợi cả ngày nhưng không có kết quả. Họ chỉ đành ra về trong tức giận. Diệp Nhiễm Y ngồi bên ghế phụ như thường ngày lại đổ nước bẩn lên người Diệp Vô Ưu.

“Tất cả là lỗi của chị. Không biết chị đã nói gì với Lục tổng, làm cho anh ta không chào đón chúng ta.”