Diệp Nhiễm Y muốn được nổi bật trong buổi tiệc để có thể thu hút được Lục tổng của Lục thị nên khi nghe Diệp Sở Sinh có cách giúp cô ta đương nhiên cô ta rất hào hứng muốn biết.
Diệp Sở Sinh từ từ nói.
“Buổi tiệc thường niên của nhà họ Lục sẽ có cuộc đấu giá điệu nhảy khai mạc. Một quý ông trong buổc tiệc có thể đầu giá điệu nhảy đầu tiên cùng với bất kỳ quý cô nào mà họ muốn để khiêu vũ. Nếu nhiều người đấu giá cùng một người thì sẽ đấu giá cuối. Người ra giá cao nhất sẽ thắng, tiền đấu giá đều sẽ quyên góp cho quỹ từ thiện riêng của Lục thị”
Diệp Nhiễm Y chăm chú nghe nhưng lại phát hiện ra một vấn đề.
“Vậy nếu có nhiều người đàn ông đều không mời cùng một người thì sao?”
Diệp Sở Sinh lại làm ra vẻ đương nhiên.
“Vậy thì càng dễ rồi. Người ra giá cao nhất sẽ là người thắng”
Tổng hợp lại tất cả những điều Diệp Sở Sinh vừa nói, Diệp Nhiễm Y liền tổng kết lại.
“Vì vậy chỉ cần có người ra giá cao để mời con thì điệu nhảy mở màn sẽ là của con. Đến lúc đó con sẽ là người nổi bật nhất trong buổi tiệc.
Diệp Sở Sinh cười hài lòng về đứa con gái mà ông ta xem trọng.
“Quả nhiên là con gái ngoan của bố. Vừa nói đã hiểu ý của bố.”
Nhưng đột nhiên vẻ mặt của Diệp Nhiễm Y lại lo lắng nhìn ông ta nói.
“Nhưng mà bố, chúng ta cần phải trả tiền để thuê người mời con khiêu vũ sao?”
Nghe đến điều này Diệp Sở Sinh lại thở dài rồi oán hận nói.
“Kế hoạch ban đầu là như vậy nhưng bây giờ phải thay đổi. Chỉ không ngờ là chúng ta bị Diệp Vô Ưu đánh bại, lại đuổi chúng ta ra khỏi hội đồng quản trị. Bây giờ số vốn trong tay chúng ta có hạn, vậy nên cần phải sử dụng một cách thận trọng.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
Diệp Nhiễm Y hỏi. Diệp Sở Sinh lại đột nhiên nhớ đến một con cừu béo có thể giúp đỡ họ trong lúc này. Ông ta quay sang nhìn Diệp Nhiễm Y nói.
“Bố nghĩ có thể Phó Bắc Đình có thể thay chúng ta bỏ tiền để mời con. Dù sao cậu ta bây giờ cũng rất thích con, với tài lực của Phó gia hiện tại đấu giá cho điệu vũ khai mạc sẽ không có vấn đề gì cả.”
Nghe thấy có người khác tiêu tiền cho Diệp Nhiễm Y, cô ta liền hài lòng gật đầu nói.
“Được! Vậy con sẽ đi tìm Phó Bắc Đình thử xem.”
“Tốt! Vậy chúng ta đi thôi”
Diệp Sở Sinh gật đầu hài lòng, nhìn vào bên trong công ty nhưng bản thân ông ta lại không thể vào trong được nữa liền cảm thấy nuối tiếc cùng tức giận. Chỉ là ông ta lại không làm được gì cả chỉ đành kéo con gái của mình rời đi.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Diệp Vô Ưu cũng không có quá nhiều việc phải làm, chủ yếu là xem lại các hạng mục hợp tác trước kia nhưng cô đều đã xem qua toàn bộ rồi, bây giờ chỉ cần lên kế hoạch điều chỉnh lại là xong. Vậy nên cô rất đúng giờ tan làm để về nhà, chỉ là không ngờ có một điều ngạc nhiên đang chờ cô.
Diệp Vô Ưu vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu bên đường. Người ở trong xe cũng vừa nhìn thấy cô đi từ trong công ty ra thì ngay lập tức mở cửa xuống xe. Vừa nhìn thấy người tới là ai, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng cộng thêm hôm nay tâm trạng cực kì vui vẻ nên cô không ngại ánh mắt của người khác nhìn mình liền chạy ngay đến giang hai tay ra ôm người đó vào lòng. Mà người kia cũng rất phối hợp mở rộng vòng tay mình để đón cô, lại dịu dàng nói.
“Bà xã! Hôm nay có mệt không?”
Diệp Vô Ưu cười vui vẻ ngước mặt lên nhìn gương mặt điển trai của chồng mình nói.
“Cũng ổn! Tất cả đều rất thuận lợi.
Lục Lệ Hành thấy cô vui vẻ nên anh cũng vui theo, đưa tay vuốt tóc cô, đầu hơi cúi cọ vào đầu mũi của cô nói.
“Thật đúng như mong đợi của vợ anh. Làm tốt lắm.”
Bị anh làm hành động thân mật nên mắt cô có chút đỏ lên nhưng lại ngạc nhiên trước câu nói của anh, thắc mắc hỏi.
“Anh đều biết hết rồi sao?”
Lục Lệ Hành rất thản nhiên nói.
“Luôn chú ý đến sự an toàn của bà xã. Đây là điều anh nên làm.
Nghe anh nói vậy, cô lại cảm thấy hạnh phúc. Hôm nay thực sự là ngày hạnh phúc nhất của cô khi mọi mong ước của cô đều đã thực hiện được. Nay lại có anh bên cạnh khiến niềm hạnh phúc của cô càng tăng lên.
Đột nhiên, ánh mắt anh nguy hiểm nhìn cô nói.
“Em có cảm thấy nên thưởng cho anh không?”
Diệp Vô Ưu không chú ý đến mình sắp bị biến thành con mồi mà thoải mái đưa bản thân đến miệng sói.
“Anh muốn phần thưởng gì?”
Con mồi đã sập bẫy, bây giờ anh chỉ cần từ từ thưởng thức là được. Một tay ôm eo kéo cô sát lại với anh, anh ghé vào tai cô thì thầm nói.
“Không bằng, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Nghe vậy, mặt Diệp Vô Ưu liền đỏ lên, nắm tay gõ vào người Lục Lệ Hành hờn dỗi nói.
“Đừng náo! Chúng ta đang ở ngoài đấy.”
Lục Lệ Hành lại ra vẻ tỉnh bơ nói.
“Không náo! Anh nói thật lòng đấy.”
Như muốn chứng minh những gì mình nói, anh ngay lập tức ôm eo kéo cô vào trong xe, một mạch chạy thẳng về nhà.
Ngay sau khi cha con Diệp Nhiễm Y rời khỏi tập đoàn Diệp thị, cô ta ngay lập tức đến Phó thị tìm Phó Bắc Đình để cáo trạng và đương nhiên là cô ta đã đổi trắng thay đen đổ hết mọi tội lỗi lên người Diệp Vô Ưu. Thông qua lời nói của cô ta thì cô đã dùng mưu hèn kế bẩn để vu oan giá họa cho một vị cổ đông để đuổi người đó đi khiến cho những người còn lại phải sợ cô để cô lên chức chủ tịch rồi lợi dụng quyền lực mà đuổi cha con cô ta ra khỏi công ty.
Phó Bắc Đình sau khi nghe Diệp Nhiễm Y nói, anh ta như không dám tin mà hỏi lại.
“Diệp Vô Ưu thực sự đã dùng thủ đoạn hèn hạ đó để đuổi cha con em ra khỏi công ty sao?”
Diệp Nhiễm Y ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt khóc lóc hai tay cứ luôn vuốt mặt trông có vẻ thật thảm thương khiến Phó Bắc Đình nhìn mà cảm thấy thương sót cho cô ta. Cô ta sụt sịt giọng nức nở nói.
“Đúng vậy! Chị ta còn nói sớm muộn chị ta cũng sẽ mua lại Phó thị để đuổi anh đi.”
Tin vào lời nói vu khống của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình liền tức giận đứng bật dậy nói.
“Anh đi tìm cô ta tính sổ.”
Thấy Phó Bắc Đình có vẻ muốn hành động bốc đồng, Diệp Nhiễm Y liền vội ngăn anh ta lại, cũng không còn khóc giống lúc nãy giống như đang giúp anh ta mà nói.
“Anh Bắc Đình, đừng bốc đồng. Chúng ta bây giờ đang ở thế bị động. Buổi tiệc của tập đoàn Lục thị là cơ hội cuối cùng, chúng ta nhất định phải nắm bắt được cơ hội này để xây dựng lại mối quan hệ với Lục gia.
Phó Bắc Đình không cảm thấy có điều gì bất thường ở cô ta, chỉ suy nghĩ đến những điều Diệp Nhiễm Y vừa nói, anh ta lại cảm thấy bế tắc nói.
“Thư mời của nhà họ Lục thì anh có. Nhưng để gây chú ý với người thừa kế của nhà họ Lục thì không dễ dàng”
Đây chính là điều Diệp Nhiễm Y mong đợi, cô ta ra vẻ suy nghĩ cho Phó Bắc Đình mà hiến kế nhưng thực chất là lấy anh ta ra làm đá lót đường cho cô ta. Cô ta dịu dàng kéo Phó Bắc Đình cùng ngồi xuống ghế rồi nói.
“Đừng lo lắng, anh Bắc Đình! Em đã có cách rồi.”
Nghe nói có cách, Phó Bắc Đình đương nhiên có hứng thú liền hào hứng hỏi.
“Cách gi? Mau nói cho anh nghe.”
Diệp Nhiễm Y chậm rãi nói lại tin mà cô ta nghe được từ Diệp Sở Sinh nói lại cho Phó Bắc Đình biết.
“Em nghe nói trong buổi tiệc của Lục thị sẽ có một cuộc đấu giá điệu nhảy khai mạc. Tiều đấu giá sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện của Lục thị. Anh Bắc Đình, đến lúc đó anh nhất định phải thắng lấy được cơ hội để nhảy điệu nhảy mở màn mời em cùng khiêu vũ. Như vậy người thừa kế của nhà họ Lục mới có thể chú ý đến chúng ta.”
Nghe Diệp Nhiễm Y nói phải đấu giá thì Phó Bắc Đình lại phân vân hỏi lại cô ta.
“Làm vậy liệu có ổn không?”
Diệp Nhiễm Y lại sợ Phó Bắc Đình không làm theo kế hoạch liền tỏ vẻ ủy khuất cố gắng chịu đựng nói.
“Anh Bắc Đình, em thực sự là nghĩ cho anh nên mới hy sinh bản thân mình nhiều như vậy. Chỉ cần chúng ta lấy được lợi nhuận từ khoản đầu tư của Lục thị, vậy thì chị của em sẽ không thể mua lại Phó thị một cách dễ dàng”
Phó Bắc Đình lại suy tư một chút. Tài sản cá nhân của anh ta có thể đủ để anh ta sống sung túc nhưng lại không thể đủ để anh ta có thể tham gia một buổi đấu giá, nhất là khi đây là một buổi tiệc danh nhân thế giới, chắc chắn sẽ có nhiều người đấu giá cao mà anh ta không thể trả được. Còn về nguồn vốn lưu động của công ty, trước kia tất cả các khoản đầu tư, Diệp Vô Ưu đều là người kiểm tra mọi thứ một cách nghiêm ngặt mà bây giờ cô không có mặt trong công ty anh ta lại không dám tự quyết định. Nếu anh ta quyết định sai lầm vậy thì công ty sẽ tổn thất không nhỏ, mà một mình anh ta lại không thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề như vậy.
Đột nhiên anh ta sực tỉnh, cái bóng của Diệp Vô Ưu quá lớn anh ta muốn thoát khỏi gánh nặng tâm lý mà cô mang lại cho anh ta. Vậy nên anh ta lại hạ quyết tâm.
Vội quay sang nắm lấy tay của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình chắc nịch nói với cô ta.
“Được!”
Phó Bắc Đình đồng ý, cô ta liền mừng rõ cười tươi nói.
“Vậy là chúng ta đã quyết định nhé.”
Kế hoạch dụ dỗ đã thành công, bây giờ Diệp Nhiễm Y chỉ việc chuẩn bị cho bản thân mình thật xinh đẹp để mê hoặc Lục tổng của Lục thị. Một khi thành công, cô ta lại muốn xem Diệp Vô Ưu muốn đấu với cô ta như thế nào?