Trong khi di chuyển từ nhà đến công ty, Diệp Vô Ưu tranh thủ thời gian di chuyển để đọc toàn bộ thông tin về ba giám đốc điều hành cấp cao đã theo phe của Diệp Sở Sinh. Và quả nhiên ông chủ như thế nào thì cấp dưới cũng như thế ấy, cả ba người bọn họ đều có vấn đề nhưng không quá nghiêm trọng, cô muốn giết gà dọa khỉ vậy chỉ có thể chọn người khác. Mà điều này cũng không phải khó khăn gì bởi vì cô đã có đối tượng trong đầu rồi.
Người đứng đón Diệp Vô Ưu ở cửa công ty vẫn là chú Lưu. Ông khi vừa thấy cô thì đã lịch sự cúi đầu, cô cũng cúi đầu đáp lễ rồi cả hai cùng đi vào trong.
Cô vừa đi vừa nói với ông.
“Chú Lưu, tôi đã xem qua tài liệu. Phó chủ tịch Trương này luôn có vấn đề với nhân viên nữ. Trong mười người thì có hai người được thăng chức bất thường,
tám người thì tự nguyện từ chức. Chắc chắn có điều gì đó bất ổn.
Chú Lưu nghe những lý luận phân tích của Diệp Vô Ưu cũng gật gù lại cung cấp thêm thông tin cho cô nhưng vẻ mặt lại tiếc nuối.
“Trong công ty luôn có những lời đồn đại xung quanh phó chủ tịch Trương. Họ nói rằng ông ta rất thích những nữ cấp dưới ít nói. Nhưng chúng ta không có bằng chứng.”
Diệp Vô Ưu rất nhanh đã đưa ra phương pháp giải quyết.
“Ông cho người liên hệ với những nhân viên đã nghỉ việc, tiến hành cuộc phỏng vấn kín với họ, cung cấp sự đền bù thích đáng. Nói với họ công ty tuyệt đối sẽ không bao che phó chủ tịch Trương này. Sau khi có đầy đủ bằng chứng thì trực tiếp báo cảnh sát.”
“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay”
Chú Lưu cúi đầu rồi quay người đi làm ngay. Diệp Vô Ưu một đường đến thẳng phòng họp nhưng được nửa đường thì bị một nhóm người chặn lại. Là phó chủ tịch Trương và ba giám đốc điều hành cấp cao theo phe ông ta đến chặn đường cô. Phó chủ tích Trương vẻ mặt đắc ý nhìn cô mà nói.
“Diệp tiểu thư! Nơi này không dành cho cô. Tôi khuyên cô tốt hơn hết là nên từ bỏ sớm đi, trả lại công ty cho bố cô.”
Một người đứng sau phó chủ tịch Trương cùng một thái độ nói tiếp lời ông ta.
“Đúng vậy! Cô còn quá trẻ. Tốt hơn hết là cô nên luyệt tập thêm vài thập kỉ nữa rồi hãy quay về đây. Nếu cô làm công ty phá sản, sau đó liền phủi mông bỏ đi thì chúng tôi phải làm sao?”
Một người khác nói tiếp.
“Cô hãy mau đi đi. Không cần quay lại đây để làm gì.”
Diệp Vô Ưu đã quá rành việc phủ đầu ra oai này rồi nên cô chẳng hề tỏ ra sợ hãi gì. Vẻ mặt lạnh lùng, chờ cho bọn họ nói xong thì cô mới đáp trả.
“Các người nói xong chưa? Nói xong rồi thì giờ đến lượt tôi. Có phù hợp hay không không phải do các người nói là được. Muốn tôi từ bỏ sao? Chuyện này để cho ông bố kia của tôi tự mình làm đi.”
Phó chủ tịch Trương có một chút sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Vô Ưu nhưng ông ta vẫn cố ra vẻ không sợ mà nói.
“Đừng đắc ý quá sớm. Cuộc họp hội đồng quản trị sẽ sớm được tổ chức, chúng tôi đã chiếm hơn một nửa số ghế. Lúc đó người mất mặt sẽ là cô đó.”
Diệp Vô Ưu bình thản vuốt mái tóc mình ra sau tai đáp trả.
“Vậy thì hẹn nhau ở cuộc họp hội đồng quản trị. Còn bây giờ mau tránh đường, tôi phải đến văn phòng.
Nói xong bước chân cô không dừng lại mà tiến lên phía trước. Mấy người đứng mặt cô không hiểu sao lại tự mình tránh sang một bên tạo thành đường cho cô đi.
Một bên khác ở tập đoàn Lục thị, Lục Lệ Hành đang ngồi xem tài liệu đồng thời cũng nghe trợ lý báo cáo.
“Lục tổng! Anh bảo tôi chú ý đến động tĩnh mới nhất của Diệp thị. Họ sắp tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, Diệp Sở Sinh đã tập hợp toàn bộ giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn, đề xuất miễn nhiệm Diệp Vô Ưu tiểu thư để Diệp Nhiễm Y lên thay thế.”
Lục Lệ Hành đóng tài liệu lại nói.
“Họ đã tiến hành đến bước nào rồi?”
Người trợ lý đáp.
“Đã bắt đầu hỗn chiến rồi nhưng vẫn chưa biết kết quả”
Nghe vậy anh có hơi lo lắng cho Diệp Vô Ưu nên nhanh chóng ra lệnh.
“Tiếp tục theo dõi. Nếu cần thiết thì dùng danh tiếng tập đoàn Lục thị để can thiệp, giúp Diệp Vô Ưu thành công tiếp quản Diệp thị
"
Người trợ lý không nhận lệnh ngay mà có hơi e ngại nói với anh.
“Lục tổng! Chuyện này dù sao cũng là chuyện nội bộ của Diệp thị, chúng ta can thiệp mạnh mẽ như vậy có phải là không tốt không?”
Lục Lệ Hành lại không cho là như vậy, liền trịnh trọng tuyên bố.
“Quên nói với cậu. Diệp Vô Ưu là vợ của tôi, tổng tài phu nhân của tập đoàn Lục thị. Danh tính này chắc là đủ rồi phải không?”
Người trợ lý nghe vậy, rất đỗi ngac nhiên.
“Hóa ra cô ấy là tổng tài phu nhân. Chẳng trách anh lại chú ý đến cô ấy nhiều như vậy.
Khi mọi cản trở đã được giải quyết, người trợ ý cũng không ngần ngại làm việc theo lệnh của Lục Lệ Hành.
Sau khi tranh cãi với đám người phó chủ tịch Trương, Diệp Vô Ưu nhanh chóng đến phòng làm việc của mình. Cô phải xem lại mọi thứ trước khi bước vào cuộc chiến. Nhìn những số liệu trên màn hình, cô liền cảm thấy đau đầu. Nghĩ tập đoàn Diệp thị có thể duy trì được đến ngày hôm nay quả nhiên không phải dễ dàng nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì khoảng cách đến phá sản sẽ không còn xa nữa.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phát ra, Diệp Vô Ưu thuận miệng nói.
“Mời vào!”
Được phép, chú Lưu từ sau cửa nhanh chóng bước vào vội nhắc nhở cô.
“Tiểu thư! Đã đến giờ rồi.”
Diệp Vô Ưu nhìn chú Lưu hỏi.
“Đã liên lạc được chưa?”
Chú Lưu trả lời.
“Đã liên lạc rồi. Họ đang tiến hành đàm phán.”
Diệp Vô Ưu có hơi cau mày nói.
“Không kịp nữa rồi! Diệp Nhiễm Y và bố tôi đã đến chưa?”
“Đều đã đến hết rồi.”
Chú Lưu thành thật trả lời. Diệp Vô Ưu đóng máy tính lại để cầm theo rồi nhanh chóng theo chân của chú Lưu để đến phòng họp.
Khi Diệp Vô Ưu và chú Lưu đến phòng họp, vẫn giống như lần trước, người ngồi vị trí chủ vị trên bàn họp vẫn là Diệp Nhiễm Y. Nhưng có vẻ cô ta đang loay hoay với đống dữ liệu trong máy tính không biết phải gì với nó cả. Khi nhìn thấy Diệp Vô Ưu lại một lần nữa ngang nhiên đến cướp lấy ghế chủ vị của cô ta. Cô ta liền không thể chịu được mà đứng lên, khoanh tay trước ngực đắc ý nói với cô.
“Chị à! Sao chị vẫn không chịu hiểu vậy? Chị nên từ bỏ đi. Bố đã hứa cho chị 2 nghìn vạn, em có thể thay chị cầu xin bố để cho chị số tiền đó. Còn không thì đến một đồng chị cũng không có đâu”
Diệp Vô Ưu chẳng thèm quan tâm đến mấy câu mỉa mai đó của cô ta. Cô nhìn vào màn hình máy tính bên cạch, nhếch miệng khinh thường nói.
“Đến số liệu cơ bản cô còn chẳng nhìn ra được còn đòi làm chủ tịch sao? Đến một thực tập sinh cô còn không bằng, vậy cô lấy tư cách gì để tranh với tôi.”
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn cô ta nói tiếp.
“Mau tránh ra! Hoặc là tôi sẽ phải động thủ để cô cút khỏi chỗ này. Cô biết đấy! Tôi nói được làm được.
Diệp Nhiễm Y sợ nhất chính là ánh mắt này của Diệp Vô Ưu. Mỗi lần nhìn thấy cô ta không thể tự chủ được cơ thể mình mà tự run lên. Nhưng trong lòng lại không cam tâm, cứng miệng nói.
“Để tôi xem chị có thể tiếp tục kiêu ngạo được đến bao giờ.”
Diệp Sở Sinh cũng muốn xem thử Diệp Vô Ưu có thể làm gì để thuyết phục các cổ động chấp nhận cô tiếp quản tập đoàn. Ông ta không tin cô có thể làm ra chuyện nên rất tự tin, kéo ghế bên cạch mình rồi nói với Diệp Nhiễm Y.
“Y Y! Con đến ngồi bên cạnh bố đi. Đừng so đo với loại người sắp bị loại ra khỏi cuộc chơi như vậy.”
Diệp Vô Ưu không thèm quan tâm, cô thẳng tay rút dây kết nối máy tính của Diệp Nhiễm Y với màn hình chiếu, sau đó lại kết nối với máy tính của mình, thuần thục mở một bài trình chiếu lên. Sau đó dõng dạc nói.
“Được rồi! Bây giờ bắt đầu cuộc họp.”
Giọng điệu của Diệp Vô Ưu rất tự tin dựa theo số liệu cô đã đưa ra những phân tích vô cùng hợp lý và chặt chẽ. Các cổ đông khi nghe những phân tích này của cô đều gật gù tán thưởng, có đôi khi họ đưa ra những câu hỏi vô cùng khó để gây khó dễ cho cô nhưng cô lại không hề cảm thấy bối rối trước những câu hỏi đó. Mà ngược lại cô lại trả lời một cách chắc chắn kém theo những dẫn chứng vô cùng thuyết phục. Diệp Sở Sinh càng nghe cô nói sắc mặt chuyển đổi liên tục từ trắng sang xanh rồi lại đen, còn Diệp Nhiễm Y vốn chẳng quan tâm đến mấy con số nhàm chán này nên chẳng hiểu cô đang nói gì mà thản nhiên ngồi xem móng tay của mình.
Trải qua một khoảng thời gian thuyết trình cũng như tranh luật, Diệp Vô Ưu đã đến trang trình chiếu cuối cùng. Cô nói.
“Trên đây là tất cả báo cáo số liệu của những năm gần đây của công ty. Tổng kết lại, tỉ suất lợi nhuận của tập đoàn chênh lệch với tỉ lệ trên thị trường là 10% mỗi năm có khuynh hướng tiếp tục giảm mạnh. Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta đang bị tụt dốc và nếu điều này vẫn tiếp tục xảy ra thì chúng ta sẽ bị thị thường đào thải. Bây giờ, tôi mong mọi người có thể đưa ra ý kiến của riêng mình.”
Phó chủ tịch Trương quan sát những cổ đông khác đều đang khen ngợi bàn tán, ông ta lo sợ cứ tiếp tục như vậy thì những cổ đông mà ông ta lôi kéo đều sẽ đổi ý. Vậy nên liền phủ nhận mọi phân tích lúc nãy của Diệp Vô Ưu.
“Cô thì biết gì về kinh doanh chứ? Những điều cô nói hoàn toàn không đúng. Ai ở Nam Thành mà không biết tập đoàn Diệp thị đang phát triển tốt chứ? Cô chắc không phải muốn dùng cách này đẩy chủ tịch và Nhiễm Y tiểu thư xuống để đưa bản thân lên đó chứ?”
Phó chủ tịch Trương vừa nói câu này thì cha con Diệp Sở Sinh liền tự tin đắc ý nhìn Diệp Vô Ưu với vẻ muốn xem kịch hay. Nhưng đáng tiếc phải khiến hai cha con họ thất vọng rồi.