Sau khi khẳng định Diệp Vô Ưu vô liêm sỉ vì tiền bán thân thể, Phó Bắc Đình kéo Diệp Nhiễm Y định quay lại cửa hàng lúc nãy để chất vấn cô. Nhưng chưa kịp đi mấy bước thì đột nhiên có hai nhân viên bảo an đến cản lại và nói.
“Xin lỗi hai vị nhưng mong hai vị nhanh chóng rời đi ngay lập tức.”
Diệp Nhiễm Y lại không thể tin là đám bảo an quèn này vậy mà lại dám đuổi cô ta đi nên liền kiêu ngạo nói.
“Anh nói gì cơ? Chúng tôi là khách VIP của trung tâm thương mại này đấy. Các người có nhận nhầm người không?”
Phó Bắc Đình cũng ngạc nhiên khi một người có danh tiếng như anh ta lại bị đuổi đi nên cũng rất kiêu ngạo hỏi lại.
“Các người nhầm người rồi à?”
Nhưng câu trả lời của nhân viên bảo an lại cho hai người họ kinh ngạc không thôi.
“Chúng tôi không nhận nhầm người. Phía trên đã đưa ra thông báo từ nay về sau trung tâm thương mại không chào đón hai vị.”
Diệp Nhiễm Y không tin lại mỉa mai.
“Các người có thái độ gì vậy chứ? Các người dựa vào cái gì mà lại dám làm như vậy?”
Nhân viên bảo an tiếp tục giải đáp thắc mắc của cô ta.
“Dựa vào hai vị đã xúc phạm thiếu phu nhân của trung tâm thương mại chúng tôi. Nên ông chủ đã hạ lệnh từ nay về sau không cho phép hai vị bước vào trong nữa.”
Nghe được lý do muốn đuổi mình nhưng Phó Bắc Đình lại nhớ hôm nay mình chỉ mới gặp Diệp Vô Ưu chứ chưa có từng gặp qua người khác chứ đừng nói đến là xúc phạm. Anh ta muốn hỏi lại nhân viên bảo an.
“Thiếu phu nhân của các người là ai?”
Phó Bắc Đình vốn muốn hỏi xem vị thiếu phu nhân mà nhân viên nhắc đến là ai? Nếu thực sự có hiểu lầm anh ta có thể đi giải thích. Nhưng nhân viên bảo an lại không cho anh ta đáp án mà anh ta muốn.
“Hai vị không cần phải biết. Hãy rời đi ngay lập tức.”
Phó Bắc Đình tức giận nhìn nhân viên bảo an nhưng người nhân viên này lại không hề sợ hãi mà nhìn ngược lại anh ta. Anh ta biết sức lực của mình không bằng, lần trước chỉ có một mình Lục Lệ Hành cũng đã khiến anh ta bị đánh bầm mặt, lần này lại có đến hai nhân viên bảo an, anh ta không thể đánh lại được nên chỉ đành kéo theo Diệp Nhiễm Y rời đi. Hai nhân viên cũng đi theo sau chờ cho đến khi hai người họ bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại thì mới dừng chân. Chỉ là không ngờ hai con người vô sỉ này lại có thể chờ trước cửa trung tâm thương mại.
Diệp Vô Ưu khoác tay ông nội Lục bước từ trong trung tâm thương mại bước ra, còn đang nói cười vui vẻ. Tay của cô lại đang cầm rất nhiều túi đồ. Ông nội liền hỏi cô.
“Ưu Ưu! Thế nào? Có thích những món đồ này không?”
Giọng điệu của cô như thể đang trách ông nhưng miệng lại cười rất vui vẻ.
“Ông à! Mua quá nhiều rồi.”
Ông nội lại không quan tâm, đắc ý nói.
“Không nhiều! Nếu không thì đợi Lệ Hành trở về lại dẫn cháu đi mua.”
Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y ngồi trong một chiếc xe cách chỗ Diệp Vô Ưu và ông nội Lục không xa. Ngay khi vừa thấy hai người, cô ta liền vội vàng nói như hét.
“Anh Bắc Đình, anh nhìn thấy chưa? Chính là ông già đó.”
Vì khoảng cách khá xa nên Phó Bắc Đình không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Vô Ưu và ông nội Lục. Nhưng khi nhìn thấy cô đang khoác tay một ông già tay còn lại thì cầm nhiều túi xách, chỉ như vậy anh ta đã khẳng định lời của Diệp Nhiễm Y nói là đúng. Cô đang được một ông già bao nuôi. Vậy nên anh ta rất tức giận. Không hiểu anh ta bị chập mạch dây thần kinh nào? Anh ta khởi động xe, gạt cần số rồi đạp chân ga chạy thẳng đến chỗ của cô và ông nội Lục như thể muốn đâm vào hai người họ.
Diệp Vô Ưu đang nói chuyện vui vẻ với ông, vô tình nhìn thấy một chiếc xe đang lao thẳng đến chỗ của mình. Trong vô thức, cô thả rơi túi đồ xuống đất rồi giang hai tay ra chắn phía trước xe. Phó Bắc Đình thấy vậy vội đạp thắng dừng lại. May mắn là xe và người vẫn còn cách một khoảng nên không có việc gì xảy ra nhưng chuyện vừa rồi cũng khiến cho bệnh tim của ông nội lên cơn. Cô nhớ rất rõ ông nội có bệnh tim nên ngay khi chiếc xe dừng lại liền đỡ lấy ông hỏi.
“Ông ơi! Ông không sao chứ?”
Khi thấy ông ôm ngực trái cô liền vội lục tìm thuốc đưa cho ông uống rồi vuốt ngực làm dịu bệnh của ông lại. Phó Bắc Đình ngồi trong xe thấy cảnh này anh ta mới bắt đầu thấy sợ. Anh ta cũng không thể ngờ được là bản thân mình lại có thể tức giận đến mức mất lý trí như vậy, muốn tông thẳng vào Diệp Vô Ưu cùng với một người già yếu bệnh tật. Nếu thực sự xảy ra tai nạn, anh ta nhất định phải ngồi tù. Nhưng may mắn là anh ta đã dừng lại kịp lúc nên không có chuyện gì xảy ra.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, cơn đau cũng qua đi. Ông nội Lục liền an ủi Diệp Vô Ưu.
“Ông không sao rồi!”
Thấy tình hình ông nội đã ổn, Diệp Vô Ưu mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại chiếc xe muốn gây tai nạn vừa rồi thì cô liền nhận ra đây là xe của Phó Bắc Đình. Vậy là cô tức giận, bước chân thật nhanh thật mạnh đến cửa xe ghế lái đấm mạnh vào cửa kính giận dữ hét lên.
“Phó Bắc Đình! Anh mau xuống xe cho tôi. Bước xuống đây.”
Phó Bắc Đình không thể trốn tránh đành phải xuống xe. Diệp Vô Ưu giận dữ hỏi anh ta.
“Anh vừa rồi là cố ý đúng không?”
Phó Bắc Đình ban đầu còn có chút chột dạ nhưng khi nhìn sang ông nội Lục, không hiểu anh ta lấy tự tin ở đâu ra anh ta lại mỉa mai nói.
“Sao vậy? Sợ tôi đâm chếp kim chủ của cô sao?”
Diệp Vô Ưu hành động không báo trước, cô thẳng tay tát vào mắt Phó Bắc Đình. Rồi tức giận chỉ vào mặt anh ta nói.
“Tôi không quan tâm anh nghĩ tôi thế nào. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với ông nội, anh không xong với tôi đâu. Cái tát hôm nay là bài học giành cho anh. Nếu còn có lần sau vậy thì đừng trách tôi không nể tình xưa.”
Trước kia Diệp Vô Ưu có luyện qua võ thuật nên lực đánh của cô cũng khá lớn. Cái tát vừa rồi của cô cũng khá mạnh suýt nữa thì khiến Phó Bắc Đình gục xuống đất, may là anh ta còn có thể đứng vững. Nếu không sẽ rất mất mặt, nhưng khi nghe cô gọi ông lão kia là ông nội. Anh ta lại nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Ông nội? Không phải cô được bao nuôi sao?”
Nghe câu hỏi của Phó Bắc Đình, Diệp Vô Ưu liền hiểu vấn đề. Vẻ mặt cùng giọng điệu đều khinh thường anh ta đến cùng cực.
“Chẳng trách anh lại bị Diệp Nhiễm Y quay vòng đến mức ngu ngốc. Tôi khuyên anh nếu đầu óc không được thông minh thì nên trách xa cô ta ra.”
Diệp Nhiễm Y bị nhắc đến vội xuống xe, giống như muốn lấy lại công bằng cho Phó Bắc Đình mà trách Diệp Vô Ưu.
“Chị! Sao chi lại có thể vô cớ đánh người khác như vậy? Còn khiêu khích mối quan hệ giữa em và anh Bắc Đình.”
Diệp Vô Ưu nhếch miệng cười, khiêu khích nhìn Diệp Vô Ưu, chỉ tay vào camera giám sát cách đó không xa, giọng điệu cũng khinh thường mà nói.
“Tôi vô cớ đánh anh ta sao? Trên đường này có camera giám sát, chỉ cần tôi yêu cầu phát lại đoạn ghi hình vừa rồi lúc anh ta lái xe muốn đâm vào tôi và ông nội thì tôi có thể kiện anh ta ra tòa về tội mưu sát mà cô cũng sẽ là đồng phạm. Tôi tát anh ta một bạt tai là đã xem như là rộng lượng cho anh ta rồi. Nếu tôi truy cứu chuyện này đến cùng, các người còn có cơ hội đứng đây để chất vấn tôi hay sao?”
Cả Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y khi nhìn thấy camera cùng với lời nói của Diệp Vô Ưu thì mới bắt đầu hoảng sợ, mặt mày tái xanh. Tuy luật không phải chuyên ngành cô chọn ban đầu nhưng cả Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y đều biết, cô khá am hiểu về phát luật nên nếu thực sự cô kiện họ ra tòa họ không có cửa thắng.
Nhìn Diệp Nhiễm Y tái xanh mặt, Diệp Vô Ưu lại nhếch môi cười mỉa mai cô ta.
“Đáng tiếc! Hôm nay tôi xách nhiều đồ quá, tay tôi bị đau nên tôi sẽ không đánh cô.”
Ánh mắt cô đổi sang lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo khiến cô ta rùng mình, nói tiếp.
“Diệp Nhiễm Y, chắc cô vẫn chưa quên tôi đã từng nói gì với cô rồi nhỉ. Tôi cho cô 5 ngày để dọn đồ ra khỏi tập đoàn Diệp thị. Đến nay còn hai ngày, nếu không muốn mất mặt vậy thì hãy tự giác đi.”
Nói xong, vẻ mặt Diệp Vô Ưu đổi về sự dịu dàng dìu ông nội Lục rời đi. Không biết từ đâu đến một chiếc xe sang dừng lại trước mặt cô và ông, cô dìu ông vào trong xe trước rồi cô mới ngồi vào xe, cùng lúc có 2 người nhìn giống như bảo tiêu cũng xuống từ chiếc xe đó chạy đến nhặt lấy những túi đồ mà cô đánh rơi vừa nãy rồi nhanh chóng để vào trong cốp xe, rồi lại nhanh chóng lên xe rồi rời đi. Tất cả đều thao tác rất nhanh nhưng Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y đều nhìn thấy tất cả.
Chiếc xe sang vừa đi thì Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y cũng vào trong xe. Vừa vào trong xe, cô ta liền giả vờ đáng thương nắm lấy tay anh ta mà nhận lỗi trước.
“Anh Bắc Đình, tất cả đều là lỗi của em vì đã hiểu lầm chị. Nên mới khiến anh bị chị đánh.”
Ban đầu Phó Bắc Đình cũng muốn hỏi lại nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương này của Diệp Nhiễm Y thì anh ta liền không muốn truy cứu nữa. Hơn nữa còn quay sang an ủi cô ta.
“Không trách em. Em cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Nhưng mà tập đoàn Diệp thị là chuyện gì vậy?”
Diệp Nhiễm Y đổi trắng thay đen, giả vờ buồn bã nói.
“Tất cả là vì em đã giúp anh Bắc Đình nên chị mới sinh ra thù hận với em, nhắm vào em ở khắp mọi nơi. Thậm chí còn nói muốn đuổi em khỏi nhà họ Diệp.”
Phó Bắc Đình tiếp tục tin vào những lời dối trá của Diệp Nhiễm Y mà mắng Diệp Vô Ưu rồi nhìn cô ta mà cam đoan.
“Diệp Vô Ưu, cô ta lại kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Yên tâm! Anh sẽ không để cô ta thành công đâu.”