Tại một sân vườn trong một nhà hàng, khung cảnh được trang trí một cách lãng mạn, các khách mời đều đang nói cười vui vẻ. Ở trước cửa có một bảng báo hỉ với tiêu đề ‘Tiệc đính hôn. Chú rể: Phó Bắc Đình. Cô dâu: Diệp Vô Ưu.’
Cặp đôi chính đã xuất hiện, mọi người đều vỗ tay chúc mừng họ nhưng chỉ riêng một người đứng từ xa, ganh ghét nhìn cô dâu đang khoác tay chú rể. Các nghi thức chính được diễn ra nhanh chóng. Phó Bắc Đình đứng trên khán đài lập tức tuyên bố
“Kính thưa quý vị! Hôm nay là buổi tiệc đính hôn của tôi và Vô Ưu. Mọi người đều là những vị khách quý. Xin cứ tự nhiên.”
Nói rồi, Diệp Vô Ưu khoác tay Phó Bắc Đình đi tiếp đãi mội vài vị khách quan trọng. Sau đó cô bởi vì có chút mệt nên đã tách khỏi Phó Bắc Đình đến cạnh hồ bơi đứng một mình để nghỉ một lát nhưng lại không được như ý nguyện. Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ gương mặt tự tin bước đến.
“Chị! Chúc mừng đính hôn.”
Người phụ nữ này là Diệp Nhiễm Y, là em cùng cha khác mẹ của cô. Từ khi cô ta chuyển vào nhà họ Diệp để sống cùng với mẹ của cô ta thì cô đã chẳng có cảm tình gì với cô ta cả. Cô không muốn nói chuyện gì với cô ta, nên muốn rời đi nhưng cô ta lại kéo tay cô lại không để cô đi. Gương mặt khiêu khích nhìn cô nói.
“Chị đã được như ý nguyện, đính hôn cùng anh Bắc Đình.”
Diệp Vô Ưu cười tự tin nói.
“Cô thất vọng sao? Chỉ tiếc rằng lần này cô không thể cướp được nữa.”
Diệp Nhiễm Y không hề tức giận như cô tưởng tượng mà càng tự tin đắc ý, cầm ly rượu lắc nhẹ nói.
“Vậy sao? Chị có biết không đêm hôm qua anh Bắc Đình đã ở trên giường của tôi mãnh liệt đến mức nào.”
Câu nói này khiến Diệp Vô Ưu ngạc nhiên, nụ cười tự tin ban đầu cũng không còn mà thay vào đó là ánh mắt nghi ngờ.
“Cô đang nói gì?”
Diệp Nhiễm Y vừa nói còn liếc nhìn Phó Bắc Đình đang nói chuyện với một vài người, ánh mắt khiêu khích nói.
“Thật ra, anh Bắc Đình đã đến gặp tôi tối hôm qua. Anh ấy nói anh ấy đối với chị từ lâu đã không còn tình cảm. Thậm chí anh ấy còn không muốn kết hôn với chị.”
Diệp Vô Ưu cố gắng lắc đầu phủ nhận những điều mà cô ta đang nói trong yếu ớt.
“Cô đang nói dối.”
Nhìn vẻ mặt như muốn khóc này của Diệp Vô Ưu, Diệp Nhiễm Y càng thích thú, đưa điện thoại hiển thị tấm hình cô ta và Phó Bắc Đình đang nằm cùng nhau. Hơn nữa cả hai dường như còn đang khỏa thân.
Niềm tin của Diệp Vô Ưu hoàn toàn sụp đổ, cô tức giận tát Diệp Nhiễm Y khiến cô ta cũng phải ngạc nhiên, cũng tiện mắng cô ta.
“Không biết liêm sỉ!”
Diệp Nhiễm Y bị đánh cũng tức giận theo.
“Tiện nhân! Chị dám đánh tôi?”
Ánh mắt cô ta lại hướng xuống hồ nước, miệng lại cười đắc ý.
“Tôi nhớ hình như là chị không biết bơi, phải không?”
Diệp Vô Ưu có hơi hoảng sợ không biết cô ta định làm gì. Diệp Nhiễm Y từ từ tiến gần đến nói nhỏ.
“Chị nói xem nếu cả hai chúng ta cùng rơi xuống nước anh Bắc Đình sẽ cứu ai?”
Nói rồi Diệp Nhiễm Y kéo Diệp Vô Ưu cùng rơi xuống hồ nước. Tiếng động rất lớn nên mọi người cũng chú ý đến, cả Phó Bắc Đình đứng một khoảng cách xa cũng nghe thấy. Mọi người đều nhìn xuống hồ thì phát hiện có hai người đang vùng vẫy ở dưới nước, trong đó có một người là cô dâu nên rất nhanh mọi người đã tự tập xung quanh hồ. Vì hồ nước rất sâu nên không ai dám xuống cứu người.
Phó Bắc Đình nhảy xuống cứu người nhưng người mà anh ta cứu không phải là Diệp Vô Ưu mà là Diệp Nhiễm Y khiến những người có mặt tại đó chứng kiến đều không khỏi thắc mắc.
“Tại sao chú rể không cứu cô dâu của mình mà lại cứu em gái của cô dâu vậy?”
Phó Bắc Đình đã cứu được Diệp Nhiễm Y lên bờ nhưng chẳng có dấu hiệu nào thể diện anh ta sẽ quay lại cứu Diệp Vô Ưu mà để cô tiếp tục vùng vẫy trong nước. Diệp Nhiễm Y lại giả vờ lo lắng.
“Chị... Chị vẫn còn ở dưới nước.”
Phó Bắc Đình đến liếc anh ta cũng không thèm liếc nhìn Diệp Vô Ưu đang vùng vẫy trong vô vọng, lạnh lùng nói.
“Mặc kệ cô ta! Là cô ta đáng đời.”
Không bao lâu sau, mọi người đều không còn nhìn thấy Diệp Vô Ưu vùng vẫy nữa mà từ từ chìm xuống đáy hồ khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đột nhiên ở ngay tại vị trí Diệp Vô Ưu chìm xuống chồi lên một người đàn ông, bên cạnh đó là Diệp Vô Ưu đang bất động mà không biết cô đã chết hay chưa?
Khi Diệp Vô Ưu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Nhưng rồi cô lại nghe thấy lời nói mỉa mai.
“Chị đã tỉnh rồi sao?”
Diệp Vô Ưu yếu ớt quay sang nhìn về phía phát ra tiếng liền thấy Diệp Nhiễm Y đang ngồi bên cạnh cười đắc ý nói tiếp.
“Bị bỏ rơi ngay trong tiệc đính hôn. Cảm giác như thế nào?”
Vừa nhìn thấy Diệp Nhiễm Y, sự tức giận trong lòng Diệp Vô Ưu liền dâng lên.
“Ra ngoài!”
Diệp Nhiễm Y được cơ hội để đắc ý trước mặt Diệp Vô Ưu nên cô ta nào dễ bỏ qua như vậy mà tiếp tục khiêu khích cô.
“Chị à! Chị đoán tại sao tôi lại chọn hôm qua không? Tôi chỉ muốn khiến chị đánh mất danh tiếng của mình, trở thành một tên ngốc, một kẻ đáng thương không ai cần.”
Rồi cô ta nắm lấy cằm của cô, đôi mắt hiện lên sự tàn độc mà nói tiếp.
“Chị mãi mãi chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi. Ngay cả người đàn ông mà chị yêu nhất cũng dễ dàng bỏ rơi chị.”
Xong cô ta hất cằm của cô ra đứng thằng người dậy, vén tóc của mình rồi lại nhìn xuống giày của mình nói tiếp.
“Nếu chị giống như một con chó, bò xuống dưới chân tôi, liếm sạch giày của tôi. Có lẽ khi tôi chơi chán rồi thì tôi sẽ tha cho chị.”
Từng lời lẽ của Diệp Nhiễm Y luôn khiến Diệp Vô Ưu tức giận. Mặc kệ cơ thể không có sức cô cũng đưa tay muốn đẩy cô ta đi nhưng không ngờ lại vô tình trúng cái ly thủy tin khiến nó rơi xuống đất vỡ tan. Mà đúng lúc Phó Bắc Đình cũng đến, cô ta liền đổi bộ mặt tàn độc lúc nãy thành một bộ mặt đáng thương.
“Chị! Em chỉ có ý đến thăm chị. Sao chị lại đối xử với em như vậy?”
Phó Bắc Đình liền thấy thương mà đỡ lấy cô ta, quay sang trách mắng Diệp Vô Ưu.
“Vô Ưu! Sao cô lại độc ác như vậy? Cô đẩy Nhiễm Y xuống nước thì cũng thôi đi. Bây giờ cô ấy có ý tốt đến thăm cô mà cô lại có thái độ như vậy sao?”
Tình cảm dành cho Phó Bắc Đình của Diệp Vô Ưu đã không còn từ khi anh ta chọn cứu Diệp Nhiễm Y mà không phải là cô. Nên ánh mắt cô dành cho anh ta cũng không còn thâm tình như trước mà tức giận nhìn anh ta nói.
“Phó Bắc Đình, anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi.”
Ánh mắt mỉa mai liếc sang Diệp Nhiễm Y nói.
“Tình nhân của Diệp Nhiễm Y sao?”
Nghe vậy, Phó Bắc Đình lại chột dạ, ánh mắt lay động không dám nhìn thẳng Diệp Vô Ưu mà chối bỏ.
“Cô đang nói gì vậy?”
Diệp Vô Ưu mệt mỏi đuổi người.
“Anh không cần nói nữa! Phó Bắc Đình, chúng ta kết thúc.”
Phó Bắc Đình không muốn tin vào những gì mà mình nghe thấy hỏi lại.
“Cô nói cái gì?”
Diệp Nhiễm Y đứng sau nghe Diệp Vô Ưu tuyên bố mà trong lòng liền vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ lo lắng đáng thương.
“Chị! Sao chị lại có thể như vậy? Danh tiếng của chị ở Nam Thành này đều đã mất hết rồi, anh Bắc Đình vẫn sẵn sàng kết hôn với chị. Vậy mà chị vẫn còn muốn làm cao sao?”
Phó Bắc Đình nghe vậy liền làm ra vẻ cao cao tại thượng mà nói với cô.
“Diệp Vô Ưu! Tôi ghét nhất là dáng vẻ kiêu ngạo này của cô. Cô đừng hối hận.”
Diệp Vô Ưu dù đang nằm trên giường bệnh yếu ớt nhưng cô không hề thua khí thế của anh ta.
“Thật may là tôi nhận ra bộ mặt khốn nạn đó của anh. Bây giờ anh mau dẫn đồ tiện nhân này cút đi.”
“Không thể nói lý được với cô.”
Phó Bắc Đình không làm cho Diệp Vô Ưu hạ mình được nên tức giận nắm lấy tay của Diệp Nhiễm Y mà rời đi.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì nước mắt của Diệp Vô Ưu liền rơi. Cô khóc không phải bởi vì tình cảm mình dành cho Phó Bắc Đình mà cô khóc chỉ vì hy vọng của cô đã bị dập tắc hoàn toàn. Cô nhớ rất rõ mình từng nói với anh ta là cô không biết bơi, nghĩ rằng anh ta sẽ tin cô không đẩy Diệp Nhiễm Y xuống nước. Nhưng chỉ không ngờ là anh ta lại tin lời của Diệp Nhiễm Y mù quáng đến như vậy.
Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, một giọng nói già nua phát ra an ủi cô.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc nữa! Đừng đau khổ vì những loại người đó. Không đáng đâu.”
Diệp Vô Ưu ngạc nhiên khi thấy một ông lão bước vào phòng mình, còn an ủi cô nữa liền thắc mắc.
“Ông là…”
Ông lão từ từ đến ghế ngồi xuống rồi kể lại cho cô.
“Tiểu cô nương! Cháu quên rồi sao? Mấy hôm trước là cháu đã giúp ông ở công viên Nhân Dân.”
Nghe vậy, Diệp Vô Ưu liền nhớ lại. Mấy ngày trước, cô theo thói quen tập chạy bộ ở công viên. Đang chạy thì phát hiện có một ông lão đột nhiên lên cơn đau tim nên cô đã vội lấy thuốc trong túi của ông lão cho ông uống và gọi xe cấp cứu giúp ông. Nhớ lại chuyện này, làm cô cũng không khóc nữa gạt nước mắt trên mặt mình rồi từ từ ngồi dậy, cười nói với ông.
“Là ông à?”
Diệp Vô Ưu nhận ra ông khiến ông vui vẻ.
“Nhớ ra rồi à?”
Cô liền quan tâm hỏi thăm.
“Sức khỏe của ông đã tốt hơn chưa?”
Ông lão liền cười đáp.
“Chuyện này còn phải cảm ơn cháu đã cứu mạng ông.”
Đang nói chuyện vui vẻ ông lại đột nhiên khó xử nói tiếp.
“Nhưng mà chuyện vừa rồi ông đã không cẩn thận nghe thấy hết tất cả rồi.”
Diệp Vô Ưu chỉ đành cười bất lực.
“Xin lỗi, đã khiến ông chê cười rồi.”
Ở ngoài hành lang bệnh viện, một người mặc đồ vest lịch lãm đuổi theo sau một người đang mặc đồ công nhân trên tay còn cầm mũ bảo hộ. Người mặc bộ vest vội nói.
“Lục tổng, anh mới đi thị sát công trường thi công. Anh có muốn thay đồ trước không?”