Hóa ra những bí mật mà chàng giấu giếm, chung quy lại cũng chỉ vì muốn nàng được hạnh phúc.
Chàng mắc một căn bệnh hiếm về tim. Mỗi lần chàng kích động, dù là tức giận, đau khổ.. thì ngay lập tức bệnh sẽ tái phát, khiến toàn thân đều đau đớn, tuổi thọ cũng giảm đi rất nhiều.
Chính vì vậy mà chàng đã chọn lựa cách sống ẩn dật cả đời trên núi Di Lan này, cứ bình thản sống qua ngày, có thể là vì sợ chết, cũng có thể là vì trông chờ cái chết một cách âm thầm.
Chàng muốn tránh xa nhân tình thế gian, ngày ngày điều chế thuốc, mong rằng sẽ tìm ra được thứ có thể cứu được mạng của chàng.
Thế gian rộng lớn như vậy, không ngờ lại trùng hợp đến thế. Thứ mà chàng luôn muốn lẩn tránh, phút chốc đã vướng lấy chàng từ lúc nào mà chàng không hề hay biết.
Đã là duyên, ắt sẽ tự tìm đến.
Kể từ ngày có Lưu Nguyệt nàng, cuộc sống của Châu Y Thần đã thay đổi hoàn toàn. Trái tim ấy đã được định sẵn chỉ dành trọn cho một mình nàng mà thôi. Từng nụ cười, ánh nhìn của nàng, Châu Y Thần luôn khắc ghi trong lòng, chưa từng quên, tuy rằng không hề mở miệng, nhưng làm sao có thể giả dối được với chính bản thân mình?
Nhưng bao nhiêu năm như vậy, thứ thuốc hiếm ấy chàng vẫn chưa thể tìm thấy. Giờ đây, nếu như cùng nàng nên duyên, sau này nếu chàng đi rồi, chẳng phải sẽ hại nàng đau khổ cả đời hay sao?
Chàng thà rằng tự nén đau đớn vào tim, chịu đựng một mình, để nàng rời đi dù rằng tâm không hề mong muốn, nhưng cũng chỉ còn cách đó, tuy khiến nàng đau khổ trước mắt, nhưng hi vọng sau này nàng sẽ quên được, có thể tìm được một người sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc cả đời, chứ không phải một kẻ chỉ có thể cho nàng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi, rồi bỏ nàng một mình ở lại thế gian, cô độc cả đời.
Yêu nhưng không thể nói ra, cảm giác tức tối cứ sục sôi nơi lồng ngực, khiến bệnh tình ngày càng trở nặng, nếu như còn không rời đi, e rằng sẽ không kịp nữa.
Đêm đông gió rét, chàng hôn từ biệt nàng, nuốt lệ rời đi.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, cứ ngỡ rằng Y Thần đã đi hái thuốc, nhưng bỗng nàng nhìn thấy một bức thư đặt trên bàn. Mắt vẫn còn đẫm lệ, nàng run rẩy đọc những dòng chữ cuối cùng mà chàng để lại:
"Xin tiểu thư hãy trở về đi! Ta tin tiểu thư sẽ tìm được nam nhân yêu người nhất thiên hạ, Châu Y Thần chúc phúc cho người!"
Nàng vừa khóc vừa chạy đi tìm Y Thần khắp nơi. Tiếng gọi như vang vọng cả núi rừng, nhưng người chẳng thấy, chỉ thấy một màu u tối trước mắt.
Xuống kinh thành, tay vẫn cầm bức thư, nàng vẫn chạy khắp nơi, tiếng gọi ngày một thảm thiết, nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Đi tìm cả một ngày trời, nàng gục ngã vì tuyệt vọng. Hai đầu gối quỳ xuống, nàng gục xuống khóc nức nở:
"Tại sao? Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta không mong cầu chàng hồi đáp nữa, chỉ mong có thể ở bên chàng, chăm sóc cho chàng cả đời, Châu Y Thần, chàng nhẫn tâm với ta như vậy sao?"
Trời u tối bỗng sấm sét ngang trời, dội xuống một trận mưa lớn, như dập tắt mọi hi vọng trong nàng. Nàng thẫn thờ, lê từng bước nặng nề về phủ. A Âm thấy tiểu thư trở về, vội vã mang dù ra che cho nàng, rồi kêu người báo với lão gia. Mắt nàng lờ đờ, mưa và nước mắt đã hòa làm một, nàng ngất đi.
Hôm sau tỉnh lại đã thấy cha ngồi bên cạnh. Lão gia không mắng, chỉ rớm lệ vì vui mừng, cuối cùng con gái cũng trở về. Ngài vội vã hỏi:
"Con đã đi đâu? Lưu Nguyệt, cha đã đi tìm con suốt hai tháng nay, con có sao không?"
Nàng không đáp, nhưng hai mắt vẫn đỏ hoe. Nàng của bây giờ thực sự đã thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt vô hồn cùng dáng vẻ tiều tuỵ này, quả thực đã biết tiểu thư Lưu phủ thành một người khác.
Người mà nàng yêu đã rời bỏ nàng, cả thế giới của nàng đã sụp đổ, cú sốc này, đã khiến Lưu Nguyệt không thể đứng dậy được nữa.
Cả ngày, nàng vẫn nằm như vậy, nhưng cứ tối đến, nàng lại thẫn thờ đi một mình tới núi Di Lan tìm kiếm chàng.
Cứ như vậy trong vòng một năm, sắc mặt không hề có chút khởi sắc nào, nàng luôn buồn rầu như vậy, nhưng không một ai biết nguyên do.
Kể từ đêm trở về Lưu phủ, nàng đã hoàn toàn thay đổi, nàng không kể bất cứ thứ gì với người khác, tối đến vẫn đều đặn đi tới núi Di Lan, mắt vẫn đăm đăm chờ đợi, nhưng rồi lại trở về trong vô vọng.
"Châu Y Thần, chàng ở đâu?"
Ngày dài tháng rộng, tâm tình càng trở nên u ám khiến nàng sinh tâm bệnh khó chữa. Nàng nằm liệt giường, có lẽ chỉ còn cách chờ chết, nhưng bí mật mà chàng giấu giếm, tới bây giờ nàng vẫn chưa biết được.
"Châu Y Thần, rốt cuộc chàng có nỗi khổ gì?"
Những nghi vẫn cứ xoay quanh nàng, khiến nàng ngột ngạt khó chịu tới không thể thở nổi. Nàng tuyệt đối không tin nam nhân mà nàng yêu lại vô tình như vậy.
Đêm hôm ấy, trời bỗng sấm chớp rất lớn. Gió lạnh lùa vào cửa sổ, nàng bỗng mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong mơ, nàng và Châu Y Thần đang ở trước pháp trường xét xử.
* Mộng cảnh *
Tiếng kêu la thảm thiết, nàng bị hai tên lính giữ thật chặt, mặc cho nàng có giãy giụa cầu xin tới đâu, chúng cũng không buông.
Châu Y Thần bị đánh tới nỗi cả thân thể đều dính máu tươi, khuôn mặt đã biến dạng. Chàng quỳ gối, chân tay đều bị xiềng xích, bên cạnh là một tên đã cầm đao sẵn.
Nàng thảm thiết cầu xin:
"Phụ hoàng, chàng vô tội, xin người hãy tha cho chàng một mạng, nữ nhi mới là kẻ đáng chết, không phải chàng."
"Con im miệng. Ngay từ đầu ta đã cấm con không được kết giao với hắn. Hắn là gian tế của Tề quốc, hắn chỉ muốn lợi dụng con mà thôi."
"Con đã nói với người rất nhiều lần rồi, là tại con nên chàng mới bước vào phòng cấm, chàng không hề biết đó là nơi cất giữ bí mật nước ta, xin người đừng giết chàng."
"Một công chúa lại đi dung túng cho kẻ gian tế lạ mặt kia, con có còn coi ta là phụ hoàng không? Nếu con cùng đi với hắn, vậy cũng tính là phản quốc, con cũng sẽ bị quy thành tội chết."
Giọng nói yếu ớt phát ra từ chỗ Y Thần:
"Là ta đã phạm tội, xin đừng làm hại nàng!"
"Châu Y Thần chàng đừng ngốc như vậy, sắp mất mạng rồi chàng đừng đùa nữa."
Bệ hạ nghiêm giọng hỏi Y Thần:
"Ta biết ngươi là gian tế của Tề Quốc, nếu như ngươi nhận tội, vậy chỉ một mình ngươi phải chịu phạt, nếu như còn có kẻ khác thông đồng cùng ngươi, ta sẽ không tha cho kẻ đó, cho dù đó có là con gái ta, ta cũng tuyệt đối không nương tay. Thiên hạ xã tắc này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Chàng mỉm cười nhìn nàng, mặc cho nàng gào khóc cầu xin chàng đừng nhận, nhưng chàng vẫn bình thản đáp:
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, là ta tự ý đi vào phòng cấm, công chúa không hề biết chuyện gì cả."
"Châu Y Thần chàng bị điên rồi sao? Sao lại nhận tội thay ta? Là ta đã hại chàng bước vào phòng cấm, chàng hoàn toàn không biết gì cả, chàng mau nói với họ sự thật đi, ta cầu xin chàng, cầu xin chàng."
Ánh mắt lưu luyến nhìn nàng lần cuối, chàng nhắm mắt, đợi sẵn cái chết.
Bệ hạ yêu thương con gái như vậy, chắc chắn sẽ không để nàng phải chịu tội chết, hơn nữa, ngài biết rõ Y Thần yêu nàng tới mức nào, nên tất nhiên sẽ không nói ra chân tướng, chiếu cáo thiên hạ như vậy, vừa để giữ thể diện cho hoàng gia, chứng minh công chúa vô tội, vừa để diệt trừ cái gai trong mắt.