Duyên Hề

Chương 45




Ngày hôm nay, mới sángsớm , Thủy Dạng Hề đã bị nha đầu kéo ra từ ổ chăn ấm áp, nàng mở to ánh mắt đầysương mù, nhìn bên ngoài sắc trời mới tờ mờ sáng, nàng có chút trì hoãn khôngmuốn tỉnh dậy.

Cũng không biết đã quabao lâu, rốt cục cũng nghe có người nói tốt lắm. Sau đó, liền bị lôi kéo đi vềphía trước chính sảnh, nói là phải đến đó trước giờ lành chờ đưa tân nương xuấtmôn.

Trong lòng Thủy Dạng Hềdù muôn vàn không muốn, tuy nhiên vẫn kéo bước chân đi về phía trước. Kỳ thật,nàng cũng muốn nhìn kỹ xem chú rể kia, chính là nhạc sĩ mà nàng vẫn chưa tìm cơhội tiếp cận được, vì nàng cứ cảm thấy hắn có chút là lạ .

Cửa phòng vừa mở ra, liềnthấy trong viện một thân ảnh đang đứng, thân thể thon dài cao thẳng, như hạcnhư tiên, loáng thoáng có chút mơ hồ nhìn không rõ. Giống như sương khói khi bịgió thổi qua, sẽ toàn toàn biến mất.

Đáy lòng của Thủy Dạng Hềbỗng nhiên dâng lên một biểu tình tràn đầy không rõ nó là gì, nó nhàn nhạt chuachát, nhàn nhạt khổ, nhàn nhạt vui. Nàng đương nhiên biết người kia là ai, chỉdựa vào một cái liếc mắt, liền nhận ra thân ảnh quen thuộc kia. Chẳng qua, chỉmấy ngày không gặp, sao hắn lại gầy không ít vậy.

Thủy Dạng Hề chậm rãi điđến trước mặt hắn, dương mâu nhìn dung nhan có chút tiều tụy của hắn, nhưngnàng lại cảm thấy hận hắn không được. Sự bất mãn lúc ban đầu khi hắn che đi nộilực của nàng, nhất thời đã không còn chút gì, ngược lại còn hơi hơi đau lòng.

Tóc của hắn có chút thấmướt, màu vàng nhạt của ánh sáng làm nổi bật bọt nước óng ánh. Tuy quần áo cũngkhông có ướt đến vậy. Thủy Dạng Hề khẽ nhăn nhíu mày, nàng nắm lấy tay hắn, rấtlạnh giống như có một trái tuyết cầu trong tay vậy, băng lạnh đến thấy xương.Nàng chỉ biết, người này có khi đầu óc thật sự ngốc. Trời lạnh như thế cũngkhông biết đã đứng như vậy bao lâu rồi.

Nàng vô ý thức xoa nắntay hắn, còn cúi đầu thổi nhiệt khí vào đó, hy vọng tay hắn có thể mau chóng ấmáp lên. Tay nàng rất nhỏ, mà tay hắn lại rất to, nên Thủy Dạng Hề chỉ phải đổibên này xong rồi đổi đến bên kia, càng không ngừng xoa, càng không ngừng thổinhiệt khí, bận rộn giống như con kiến đang chuyển nhà vậy.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìnThủy Dạng Hề đang chuyên chú làm ấm tay cho hắn, cảm giác này không thật chútnào. Hề Nhi ở ngay tại trước mặt hắn, hơn nữa còn làm ấm tay cho hắn, đây là sựthật chăng? Hình ảnh ấm áp trước mặt này, từng vô số lần xuất hiện ở trong mộngcủa hắn, là thật chăng?

Hắn có chút không thể tinđược, có chút thật cẩn thận, thậm chí ngay cả động cũng không dám động, sợ cửđộng một cái, thì hình ảnh này tựa như giấc mộng kia, sẽ hóa thành bột phấn,kết quả là, chỉ có mình mừng hụt.

Ngừng lại rồi hô hấp,trên mặt lại không biết khi nào, sớm giơ lên một loại trước nay chưa có miệngcười, ngây ngốc , ngơ ngác , nhưng mang theo tràn đầy hạnh phúc...

Hắn hơi giật giật tay củamình, cẩn thận mở miệng nói: "Hề Nhi, tay của ta, lạnh..." nói năngcó chút lộn xộn, nhưng hắn biết, nàng sợ lạnh , hắn sợ bàn tay đông cứng củamình sẽ làm nàng lạnh.

Thủy Dạng Hề dùng sứcnhéo nhéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói: "Lạnh cũngđừng động." Nàng quả nhiên là lo lắng cho hắn, cảm giác để ý kia chân thậtnhư vậy, thì không thể lừa được chính mình nữa.

Nhìn thấy hắn một mìnhmột người đứng ở giữa trời đất rét lạnh, nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ tiềutụy, và khi chạm được vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, lòng của nàng tại thời khắcđó rõ ràng rất đau đớn. Khi nhìn thấy miệng của hắn cười, nàng lại có chút vuisướng, cái loại tâm tình mâu thuẫn vừa đau vừa vui này, chính là thích sao? Cóthể bất kể chuyện bị thương tổn sao?

Nguyên lai thích là đơngiản như vậy, ngay cả hắn phạm sai lầm cũng sẽ bao dung, mà không muốn làm chođối phương bị thương tổn. Nhưng mà, hắn cũng giống như nàng sao? Tại sao hắnlại tổn thương nàng.

Thủy Dạng Hề đưa hai taycủa hắn để ở trước ngực, rồi nhìn hắn, nghiêm chỉnh hỏi: "Ngươi nguyện ýgiải Thiên Ảnh điểm huyệt cho ta chứ?" Nếu hắn chịu giải, thì sẽ khôngtính là làm tổn thương nàng.

Nam Cung Ngự Cảnh vừanghe thấy, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, nụ cười vừa mới như mưa thuận gió hoàlập tức dừng lại ở trên mặt, đây là nàng mục đích nàng ủ ấm cho hắn sao? Quảnhiên, chỉ có trong mộng mới chân thật, hoặc là hắn quá vọng tưởng rồi.

"Nếu, đây là mụcđích của ngươi, ta, không đáp ứng." Hắn có chút gian nan khi nói ra, đáymắt, tràn ngập nồng đậm đau xót. Cho dù như vậy, hắn cũng muốn tham lam sự chămsóc của nàng, tay nàng thực ấm, ấm đến trái tim, nhưng lời của nàng thì lại rấtlạnh, đông lạnh làm cho hắn có chút chiêu không chịu nổi.

"Vẫn là không đượcsao?" Quả nhiên, hắn vẫn muốn đả thương nàng, tuy nói vậy nhưng tay vẫnkhông có buông ra, vẫn còn ủ ấm cho hắn. Nàng đúng là còn luyến tiếc, thật vấtvả mới đem chúng nó làm ấm lên, chẳng lẽ lại lần nữa làm cho nó lạnh lẽo nhưbăng sao?

Thôi, không được thìkhông được đi. Nhưng mà, trong lòng vẫn rất đau. Nguyên lai, thích một người làkhông thể dùng lý trí khống chế như vậy.

Hai người đều có một tráitim linh lung yêu thương nhau, và hai người đều có sự nhìn nhận sâu sắc thôngminh dị thường, nhưng lại là hai kẻ đại ngốc hiếm thấy trên thế gian, suy nghĩcùng lời nói, đều không như lẽ thường. Đều nghĩ đến đối phương đã biết tâm tưcủa mình, đều nghĩ đến mình đã rất thông minh nhắn nhũ ra suy nghĩ của mìnhrồi, nhưng ai ngờ, tạo hóa lại trêu người. Cảm tình ở trên thế giới này, thìkhông thể có nửa điểm giả dối. Thường thường, người ngốc mới có phúc ngốc.Người thông minh ngược lại đường đi càng dị thường gian nan.

Hai người cứ giằng co nhưvậy, cho đến khi có người đến thúc giục, mới thu tlại âm tư, đi phía trướcchính sảnh.

Đường đường tướng phủthiên kim xuất giá, tất nhiên sẽ là trường hợp náo nhiệt nhất, huống chi, lạilà Hoàng Thượng tứ hôn. Điều này chứng tỏ trên mặt mũi lại càng hơn một tầng.

Người đến chúc mừng tấtnhiên là nối liền không dứt, nàng là đại thiên kim trong tướng phủ, còn là tamhoàng tử phi đương triều thì không thể vắng mặt được. Nên nàng cũng chỉ còncách đi theo bên người Thủy Mộc Vân, chịu trách nhiệm thân phận chủ nhân,nghênh đón tân khách.

Còn Nam Cung Ngự Cảnh thìvốn định một tấc cũng không rời khỏi nàng, nhưng bất đắc dĩ, phải đành chịu vìkhông có phương pháp phân thân, lúc này cứ từng nhóm từng nhóm khách quấn lấyhắn, tất nhiên là tranh thủ hướng hắn hành lễ rồi trò chuyện. Nên hắn chỉ cóthể phái Hoa Nhiên, cẩn thận bảo vệ nàng. Nhưng mà ánh mắt hắn, thủy chung vẫnchưa rời đi khỏi nàng nửa khắc.

Chỉ nghe, một trận tiếngpháo nổ vang, từng đám người theo nhau kéo ra ngoài cửa phủ, có người vội vãvừa chạy vừa kêu lên: "Đến đấy, đến đấy..." Vẻ mặt vui sướng cười haha nói: "Lão gia, phu nhân, ngựa của cô gia đã ở ngay tại chỗ rẽ của đườngcái, lập tức sẽ đến tướng phủ liền"

Thủy Mộc Vân mang nét mặtvui vẻ cười gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt. Mau, nhanh đi đem tiểu thư nângra, miễn cho đến lúc đó trễ giờ lành." Dứt lời, liền có người vui sướngđáp lại rồi chạy đi.

Thủy Dạng Hề thấy vậy,lúc này mới có chút thấy đây đang là ở ngày mừng hôn lễ. Nàng không khỏi quayđầu hướng nhị phu nhân ở bên cạnh mà nhìn lại, chỉ thấy thái độ của nàng hờhững cả khuôn mặt treo đầy u sầu, hai mày nhíu lại, u buồn hiện lên. Xem ra,quả thật nàng ta bất mãn chuyện hôn sự này. Hai mắt còn có chút ưu oán khi nhìnThủy Mộc Vân.

Đang nghĩ tới đây, thìmột trận tiếng vang ầm ầm, cùng âm nhạc hỗn loạn hướng Thủy tướng phủ mà đến.Ngay sau đó, một bà mối giống như trong ấn tượng của nàng, phe phẩy quạt điđến.

"Ôi, tướng gia, cácvị phu nhân, thiếu gia, các tiểu thư, ta là bà mối Lưu ở chỗ này chúc mừng cácvị, ha ha... Mau, mau để cho tân nương tử lên ngựa đi, để lầm giờ lành là sẽkhông tốt , chú rể quan đã bên ngoài chờ." Một trận bùm bùm của lời nóivừa xong, Thủy Dạng Hề mới nghe thấy được điểm mấu chốt , là cho tân nương lên ngựa.

Trong lòng bất giáctah61y thú vị, Thiên Mị vương triều quả nhiên là triều đại rộng mở, tân nươngkhông ngồi ở trong cỗ kiệu mà trực tiếp lên ngựa. Quả thật thú vị, ở trong ấntượng của nàng, nữ tử cổ đại thành thân, đều là ngồi kiệu hoa.

Không thể thiếu một trậnchiếu cố linh hoạt, đã bị bà mai Lưu cầmlấy tay của tân nương cõng đi ra ngoài. Thủy Dạng Hề không tình nguyện, cũngphải đi theo.

Tân nương bị cõng là ThuỷDạng Tình, có thể tưởng tượng thấy biểu tình dưới khăn voan của nàng ta, chắclà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi đi. Ai, coi như là nàng ấy mệnh khổ, cứnhư vậy mà làm vật hy sinh trong trận đấu chính trị. Bất quá, nữ tử cổ đại, lạicó mấy người có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình đâu.

Dáng người lay động, bướcđi nhẹ nhàng, đề chân một cái đã vượt qua cửa phủ, liền thấy ngoài cửa chú rểquan đã ngồi sừng sững ở trên ngựa, một thân hồng y, càng nổi bật thêm khí thếbất phàm của hắn. Chẳng qua, Thủy Dạng Hề thật sự nghĩ không ra, một nhân vậtnhư thế, tại sao lại cùng người triều đình kết mối quan hệ, hơn nữa người kếtgiao cũng là người phi thường, còn là đương kim hoàng thượng.

Trong phủ, Nam Cung NgựCảnh thấy Thủy Dạng Hề đi ra phủ, liền bước vài bước chân, theo sát phía sau.Tuy rằng, có Hoa Nhiên ở bên người, nhưng hắn vẫn không yên tâm, chỉ muốn chonàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.

Thủy Dạng Hề đối với nhạcsĩ kia cười một cái, rồi đem Thủy Dạng Tình giao vào tay hắn nói: "Chúcmừng, ta vẫn nhớ kỹ khúc tri âm tri kỷ của công tử, bất quá không may là chưatìm ra cơ hội cùng công tử luận bàn."

Nhạc sĩ kia khẽ gật đầunói: "Tam Hoàng phi thật là khiêm tốn . Muốn nói khúc tốt, thì khúc TamHoàng phi múa, mới là cân quắc không thua tu mi, hạ thần cũng muốn có ngày cùngTam Hoàng phi lãnh giáo."

Thủy Dạng Hề còn muốn nóinữa, nhưng thình lình lại bị một lực kéo ở phía sau, nên phải thối lui haibước.

"Hề Nhi cũng thậtlà, nên để cho tân nương mau chóng lên ngựa, để tránh lầm giờ lành." NamCung Ngự Cảnh thấy nàng cùng nhạc sĩ kia nói đến quên cả trời đất, liền tìm cáilấy cớ, đem nàng mang xa ra.

Thủy Dạng Hề chỉhơi quét hắn liếc mắt mộtcái, không nói thêm cái gì. Nhưng nàng biết hắn vì sao lại làm như thế. Chẳngqua, trong lòng vẫn không tránh được nghi vấn, nếu như thế, vì sao không giảihuyệt đạo cho nàng.

Thủy Dạng Hề nhìn nhạc sĩkia lên ngựa, sau đó vươn tay, nắm Thủy Dạng Tình đi lên, đáy lòng không khỏiấm áp, nói: "Nam Cung Ngự Cảnh, khi chúng ta thành thân, ngươi có dìu talên ngựa như thế hay không?"

Nam Cung Ngự Cảnh ngẩnra, không nghĩ tới nàng lại hỏi câu này. Lúc hắn cùng nàng thành thân, hắn cănbản không có xuất hiện, chỉ có Tứ đệ thay hắn đến. Mà nay, nhìn đôi mắt khátkhao của nàng, hắn lại không biết phải trả lời như thế nào.

Đang lúc hắn trù trừkhông nói, thì thấy một bóng người từ không trung thoáng hiện ra, một thân yphục bình thường, chỉ dùng một tấm vải che mặt. Một kiếm tung ra liền hướngphía nhạc sĩ đang kéo Thủy Dạng Tình lên ngựa.

Nhạc sĩ vừa nhìn thấy, đãbuông Thủy Dạng Tình ra, ngửa người một cái, liền tránh thoát một kiếm. Xem ra,cũng không phải là đèn cạn dầu.

Mà người nọ vừa thu thế,thì xoay người, lại hướng phía ngực của nhạc sĩ đâm tới, một kiếm này thế tớirào rạt.

Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấyngười che mặt này rất quen thuộc, võ nghệ chiêu số cũng giống như đã gặp qua,nhưng vẫn nghĩ không ra.

Biến cố, trong nháy mắtthì phát sinh.

Thủy Dạng Hề nhìn trậnchiến đột biến này, trên mặt nở nụ cười trào phúng, quả nhiên, nhị phu nhân saolại chịu để yên như vậy?

Đột nhiên, ở giữa khôngtrung lại xuất hiện thêm một bóng người, đồng dạng cũng là y phục hàng ngày,trên mặt chỉ dùng khăn che. Cánh tay vung lên, ném ra một cái roi dài, hướngThủy Dạng Tình cuốn lấy.

Chỉ thấy nhạc sĩ kia xoayngười một cái, tránh thoát một kiếm đánh sau lưng, hai mũi chân khép lại, liềnkẹp lấy chiếc roi, xoay người một cái cuốn lấy nó ở trên không, chỉ thấy trongnháy mắt cái roi đã quấn ở bắp chân hắn, còn dám đem cái roi từ trong tay ngườinọ đoạt lấy.

Trên đường cái, đám ngườicủa Thủy Giác Hiên đã chạy đến, muốn tiến lên giúp đở. Thủy Dạng Hề đưa tayngăn cản hắn, lắc lắc đầu, người ta người trong nhà diễn vở kịch của mình,ngươi nhào vô góp thêm náo nhiệt làm gì.

Lúc này, trong đầu nànglinh quang chợt lóe, mới nhớ tới kẻ kia là người phương nào. Rồi thốt ra mộttiếng "Chẳng lẽ là hắn?"

Nhưng không nghĩ, hoanhiên cũng nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là hắn?"

Thật đúng là trăm miệngmột lời. Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi biếthắn?"

"Không tính là quenbiết. Ta chỉ nhận biết võ công của hắn, nhưng lấy võ công như vậy giao thủ vớita lại là một người khác." Hoa nhiên cũng nghi hoặc nhìn Thủy Dạng Hề, TamHoàng phi sao lại biết thế?

"Đã giao thủ? Khinào vậy?" Y theo nàng biết, Hoa Nhiên sẽ không có cơ hội cùng người bịtkia mặt chạm mới phải, tại sao có thể giao thủ chứ?

"Đêm đó Tam Hoàngphi không phải bảo ta tiến cung thử Trương thái y sao? Chính là đêm đó đã giaothủ. Roi của ta cũng bị đoạt như thế..." Hoa nhiên tự bản thân giải thích,trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ này hai người nay võ công và chiêu số giống nhausao?

Thủy Dạng Hề lúc này mớihiểu được Hoa Nhiên nói hắn là chỉ kia nhạc sĩ, mà không phải là kẻ che mặttrong miệng của nàng. Có khi, thật sự chỉ khác một chữ, thì ông nói gà bà nóivịt đi xa cả ngàn vặm.

Thủy Dạng Hề nghĩ đến lờicủa Hoa Nhiên, tựa hồ ở phương diện có một tin tức quan trọng gì đó nàng sắpnắm giữ được, nhưng vẫn còn chưa kịp tinh tế nghĩ thông suốt, liền nghe đượcNam Cung Ngự Cảnh ở bên cạnh hừ lạnh nói: "Ngươi cũng nhớ rõ ràng!"trong lời nói rõ ràng hàmchứa tức giận. Đương nhiên, hắn đã nhận ra kẻ che mặt kia là người nào.

Chỉ thấy hắn vừa nóixong, liền muốn tiến lên giúp, lần này hắnkhẳng định phải bắt lấy tên kia.

Thủy Dạng Hề thấy hắn nhưthế, chỉ phải buông suy nghĩ trong lòng, một tay ngăn cản hắn, nói: "Ngươilàm gì? Xen vào náo nhiệt làm chi? Trước tiên hãy quan sát đã."

Nam Cung Ngự Cảnh tứcgiận nói: "Ngươi muốn giúp hắn?" Trong lòng tức giận một lần nữa lạibao phủ lấy hắn.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn mộtcái, biết lúc này cùng hắn nói nhiều lời cũng vô ích, giải thích cũng là uổngcông, chỉ đành phải lạnh mặt nói: "Uổng ngươi thông minh như thế. Quan hệlợi hại trong đó, dù là không biết tiền căn hậu quả cũng biết là không thể tùytiện ra tay. Đứng yên ở chỗ này cho ta, đừng lộn xộn." Nói xong, liên đemtay gắt gao túm lấy hắn, sợ hắn nhào lên phía trước...