Duyên Hề

Chương 29




Thủy Dạng Hề bị Nam CungNgự Cảnh đưa đến Lâm Thủy các, thì biết dù có nói tiếp cũng là uổng công. Nhưngmà... Nàng hơi hơi nhíu nhíu mày: "Đây là phòng của ngươi mà? Chẳng lẽ,chẳng lẻ một toà lâu lớn như vậy, chỉ có một gian phòng sao?" Thủy Dạng Hềvẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

Bọn nha đầu gặp các chủtử đã trở về, liền đem hết thảy mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, rồi lui đi rangoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hắn cùng nàng.

"Hề Nhi ngươi nghĩcũng đừng nghĩ. Nếu đã đến Lâm Thủy các, tự nhiên là phải cùng ta ở một gianphòng . Hề Nhi hẳn là rất rõ ràng mới phải, " Nam Cung Ngự Cảnh nhích lạigần nàng, có chút tựa tiếu phi tiếu, nhẹ tay xoa mi tâm của nàng, khi thấy nókhông giản ra liền nói "Hề Nhi mặt mày vẫn không cần nhăn lại mới đẹp,thanh linh như thủy, sẽ làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái. Có lẽ, banđầu chính là vẻ mặt này của nàng đã hấp dẫn ta cũng nói không chừng."

Thủy Dạng Hề đối động tácthình lình của hắn có chút hoảng sợ, mày mặt càng nhăn lợi hại, còn đôi mắt thìbình tĩnh nhìn hắn, giống như con mèo đang chờ thời cơ, đề phòng bước hành độngtiếp theo của hắn.

Lúc này Nam Cung Ngự Cảnhcàng ra sức vuốt ve, lại phát hiện Thủy Dạng Hề mi tâm càng nhăn lợi hại, trongmắt không khỏi nhiễm một tia phiền muộn, không chút nghĩ ngợi liền cúi ngườixuống, ở giữa mi tâm trên mặt của nàng hôn lên như muốn vuốt phẳng, như muốntiêu trừ đi cái nhăn mài chướng mắt kia.

Thủy Dạng Hề cũng khôngngờ Nam Cung Ngự Cảnh sẽ có động tác này, vốn đang có chút khẩn trương thânmình đột nhiên cứng ngắc. Nàng quả thật còn chưa nghĩ ra cách ứng đối như thếnào.

Nam Cung Ngự Cảnh vốn chỉđịnh nhẹ nhàng hôn một chút cái trán của nàng, mi tâm của nàng, nhưng mà khimôi hắn tiếp xúc với da thịt mềm mại trắng mịn của nàng, liền một khắc cũngkhông muốn rời đi, hôn dọc theo đôi mắt đang mở thật to, một đường đi xuốngmũi, cuối cùng, dừng lại trên đôi môianh đào khẽ nhếch, trằn trọc hôn.

Thủy Dạng Hề bỗng nhiêncảm thấy trên môi truyền đến một trận đau đớn, chính là Nam Cung Ngự Cảnh đangcắn nàng. Chỉ nghe hắn nói: "Hề Nhi sao có thể không chuyên tâm như thế ,ngoan, đem mắt nhắm lại..." Thanh âm mị hoặc và có ma lực, Thủy Dạng Hềngoan ngoãn thuận theo nhắm mắt lại.

Thấy nàng như thế nghelời, Nam Cung Ngự Cảnh trong lòng vui vẻ, tiếp tục động tác vừa rồi của hắn làhôn Thủy Dạng Hề, nhưng mà lại có chút không giống vừa rồi. Nụ hôn này mãnhliệt, như từng hạt mưa to lớn đánh ở trên người, nhẹ đau. Thủy Dạng Hề bất giácmuốn đẩy hắn ra, nụ hôn như vậy, làm cho nàng có chút hít thở không thông, hoàntoàn chỉ có thể mặc người bài bố, không còn ý thức.

Nhưng Nam Cung Ngự Cảnhđã đem nàng ôm càng chặt, tiếp theo, nụ hôn cũng mềm nhẹ đi rất nhiều, như xuânphong ấm áp, phất quá khuôn mặt, hơi hơi ngọt ngào. Hắn thật sự muốn nàng, nhẹnhàng di chuyển, hai người đã ngã xuống trên giường cách đấy không xa .

Nháy mắt thay đổi vị trínày, làm cho Thủy Dạng Hề cả người bừng tỉnh, nàng đem hết khí lực đẩy Nam CungNgự Cảnh ra, trong mắt phiền muộn vô cùng, hắn nếu dám nữa tiếp tục nữa, nàngsẽ không ngại cho hắn một ít giáo huấn, nghĩ là làm nên nàng nâng chân lên.

Nam Cung Ngự Cảnh tấtnhiên là cảm giác được sự cự tuyệt của nàng, liền giương mắt nhìn nàng, thìthấy trong mắt nàng tràn đầy nồng đậm uy hiếp bất mãn và cảnh cáo, dục vọngtrong ánh mắt hắn nhất thời tiêu tán không ít, hắn có thể nào lỗ mãng như thế,sao lại có biểu hiện giống như một tên lưu manh vậy. Lòng không khỏi ảo nãonhíu mày, hắn muốn để nàng ở lại đây, nhưng vẫn chưa tính vội vã muốn nàng, hắnchỉ muốn gia tăng cơ hội và thời gian cùng nàng ở chung thôi, làm cho nàng cóthể nhanh chóng chấp nhận chính mình, nhìn khuôn mặt nàng có chút tức giận , sợlà đã không ổn...

Nhưng hắn vẫn là cườinói: "Hề Nhi đây là cái biểu tình gì? Phu quân hôn thê tử có điều gì khôngđúng sao? Đem chân của nàng thu lại đi, yên tâm, trước khi nàng đem tâm giaocho ta, ta sẽ không động vào nàng, ta muốn thân thể nàng, nhưng càng muốn lòngcủa nàng hơn. Bất quá, cứ việc thế này, hay là muốn ở trên giường, đây lànhượng bộ lớn nhất của ta rồi ." Lời này nói này thật đúng là tình thâm ýthiết, hơn nữa ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng như ngọn cỏ lay động trong nước, nhưngthật sự lại biến thành chiêu đón đầu nhất kích khiến Thủy Dạng Hề không biếtlàm sao.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìnThủy Dạng Hề, thật cao hứng khi nàng có phản ứng như vậy. Hắn mĩm cười một phenôm lấy nàng.

"Ngươi không phảinói..."

"Hư... Đừng ồn. Tamang nàng đi tắm, nàng không phải mỗi ngày đều phải tắm rửa sao?" Nam CungNgự Cảnh đánh gãy lời của nàng, lập tức hướng phía sau bình phong đi đến.

Thủy Dạng Hề vừa thấy,dục dũng, nước ấm, quần áo cái gì đều chuẩn bị tốt , Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìnhắn một cái, thật là vừa hắn dọa nàng sao? Lại nghe hắn nói tiếp: "Biếtnàng không thích có người hầu hạ, cho nên, chính mình tắm đi, nếu nàng muốn phuhỗ trợ, ta cũng không ngại ."

Thủy Dạng Hề liếc trắngmắt: "Ngươi có thể đi ra ngoài."

Ước chừng một nén nhangthời gian, Thủy Dạng Hề mang tâm tình sung sướng theo sau bình phong đi ra, mộtthân thơm ngát. Có thể tắm rửa, thật sự là là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đờinha. Đã thấy Nam Cung Ngự Cảnh cũng mang vẻ mặt thích ý ngồi ở bên giường, xemtình hình, cũng là vừa tắm rửa xong. Thủy Dạng Hề cũng không để ý hắn, nếu hắnnói qua không đụng nàng, vậy thì được. Nàng lập tức đi đến bên giường, bản thântìm một chỗ, yên tâm đi ngủ. Chỉ để lại Nam Cung Ngự Cảnh giương mắt nhìn nàng.

Mà từ nay về sau, mỗingày buổi sáng khi tỉnh lại, nàng lúc nào cũng ở trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh.Đối với điểm ấy, Thủy Dạng Hề cũng chỉ nhìn mà không nói gì, bởi vì nàng khángnghị cũng không có hiệu quả.

Bất quá nàng hiện tạicũng coi như quá rảnh rỗi, nhưng chỉ một chút, thì Nam Cung Ngự Cảnh lại đemHoa Nhiên phái làm thị vệ bên người người, nói là lo lắng an toàn của nàng, cóHoa Nhiên hắn có thể yên tâm một ít. Từ đó, Thủy Dạng Hề vô luận đi chỗ nào,phía sau liền hơn thêm một vẻ mặt bất mãn và không tình nguyện mà lại không thểkhông làm người hầu. Làm cho hành động của nàng có chút hạn chế. Nàng chỉ ởtrong lòng thở dài, như thế, cũng may có nhiều việc nàng đã giao cho Tống nươngđi làm, chỉ không biết hiện nay thế nào , dù sao cũng phải tìm thời gian đemthoát khỏi nàng ta, tự mình đi xem mới được.

Mà lúc này tẩm cung hoànghậu đang bao phủ một tầng áp suất thấp mỏng manh không thoát ra được ...

Hoàng hậu trúng độc, phíatrước phía sau ép buộc hơn nửa tháng, cuối cùng là đem thân thể mình điều dưỡngtốt. Lúc này nàng nhíu mài lại , trong mắt hiện lên ánh sáng khó hiểu, làm chongười nhìn có chút hoảng sợ. Từ buổi tối ngày thứ hai sau khi tỉnh lại , hoànghậu đã phái người bắt tay vào điều tra việc trúng độc này, mới đầu tưởng làThục phi gây nên, dù sao, bên trong hậu cung cũng chỉ có các nàng đấu tranh vớinhau. Nhưng trãi qua một khoản thời gian tra, tựa hồ sự kiện lần này không quanhệ đến Thục phi.

Nàng nằm nghiêng ở trênghế quý phi, khép hờ mắc, lấy tay chống đỡ đầu, trong lòng suy nghĩ qua lạikhông ngừng, rốt cuộc là ai cùng nàng có thì oán đến nỗi chỉ một lần là muốnmệnh của nàng? Mà thủ pháp hạ độc lai6 tra không được? Thật kì quái, khi nào cómột địch nhân ở chỗ tối lợi hại như vậy mà mình không tự biết? Xem ra, gần đâybởi vì nha đầu Thủy Dạng Hề kia có chuyện xảy ra mà mình đã lơi lỏng đề phòng.

Mà nha đầu Bình Nhi bênngười hoàng hậu tất nhiên là cẩn thận hầu hạ , nhìn mi tâm của nàng nhíu lạiliền lên tiếng khuyên: "Nương nương thân mình vừa khoẻ lại, không cần quámức hao tâm tốn sức, việc này cứ giao cho người phía dưới làm đi, chắc khônglâu sẽ có kết quả ." Nói xong, liền tiến lên, chuẩn bị ấn ấn huyệt TháiDương cho hoàng hậu , để hóa giải mệt mỏi của nàng .

"Không cần, ngươi đithay ai gia đổi chén trà cúc lài đến." Hoàng hậu khẽ nâng tay, ngăn lạiđộng tác của Bình Nhi, rồi từ từ nhắm hai mắt lại như trước, bởi vậy có thểthấy được, sự ăn ý của hai chủ tớ không phải bình thường.

Bình Nhi đang muốn đi rangoài, thì thấy một tiểu cung nữ bưng trà cúclài đi đến, nàng vừa thấy, đã biết là nha đầu hầu hạ bên ngoài gọi là Hồng Hạnh.

Chỉ thấy nàng ta hướnghoàng hậu thi lễ, rồi nói: "Nương nương là muốn uống trà cúc lài phảikhông. Ta đoán là như vậy, nên đã truyền cho người pha, vừa xong ta liền mangđến đây cho nương nương, cũng đỡ cho Bình Nhi tỷ tỷ phải đi thêm một chuyến."Quả thật là một người thông minh.

"Thật làm phiền muộimuội , ta đang định ra ngoài chuẩn bị, không nghĩ tới muội muội lại đưa đếnrồi" Bình Nhi cười tiếp nhận trà trong tay Hồng Hạnh, rồi đưa cho hoànghậu.

Hoàng hậu cũng không để ýđến Hồng Hạnh, chỉ uống một ngụm trong chén, sau đó liền cau mày, hỏi:"Trà cúc lài này không phải là Tần ma ma pha" ánh mắt bắn về phíaHồng Hạnh bên dưới, so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, nhìn vào làm người ta phátrun "Đây rốt cuộc là người phương nào pha?"

Hồng hạnh nghe hoàng hậunói như thế, chạy nhanh phịch một tiếng quỳ gối, dập đầu thình thịch trên mặtđất nói: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng. Là nô tỳ pha. Nô tỳthấy Tần ma ma nhất thời không ở đây, liền chiếu theo cách làm của Tần ma matrên đêm yến hội đó, tự mình pha cho nương nương một ly, nhưng không nghĩ tới,làm cho nương nương không thể nuốt xuống, là nô tỳ sai lầm, nô tỳ nguyện ý bịphạt..." Thân mình run run như đóa hoa dập dờn trong gió trong mưa, lúcnào cũng có thể bị nguy hiểm rơi đầu.

Nghe nói như thế, hoànghậu nhanh chóng ngồi thẳng lên, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại: "Ngươi nói,yến hội đêm đó Tần ma ma là pha như thế này?"

"Dạ..." nha đầukia cúi đầu thấp đáo, thật sự là sợ tới mức không nhẹ.

Hoàng hậu cùng Bình Nhinhìn nhau liếc mắt một cái, lúc ấy bởi vì uống xong ly trà, liền lập tức ngấtđi. Hơn nữa Thái y cũng không rõ nguyên nhân trúng độc , nên nàng đã xem nhẹchi tiết này. Nay nghĩ lại thì chén trà cúc lài kia cũng có điểm đáng nghi ngờmới phải... Chính là, tiểu nha đầu này, đến tột cùng là vô tình hay là cố ý làmthế? Nếu thật sự là vô tình, thì thôi, chó ngáp phải ruồi, nếu là cố ý, sợ tiểunha đầu nàyp hải có khác mục đích khác. Vẫn nên trước thử một phen...

Hoàng hậu hướng Bình Nhiý bảo một chút, Bình Nhi gật gật đầu, nói: "Nương nương bớt giận, HồngHạnh muội muội luôn luôn an phận, cũng rất tuân thủ quy tắc, chắc là quá lo chonương nương, cố làm nương nương vui, mới dám một mình vì nương nương pha chếtrà cúc lài , nàng làm sao lại biết nương nương chỉ uống trà cúc lài do Tần mama tự tay pha." Nói xong, hướng hoàng hậu khom người nói "Nươngnương, cái gọi là người không biết không có tội, ngài vẫn nên cho Hồng Hạnhđứng lên trả lời đi. Run rẩy hoảng sợ như vậy thì cũng nói không rõ ràng."

"Ừ..." Hoànghậu hừ ra một tiếng, "Bình Nhi lời nói rất có lý, cứ làm y lời nói củaBình Nhi, ngươi trước đứng lên đi, bất quá nếu có một câu nói dối, ta trước sẽlột da của ngươi." Không phải uy hiếp, mà là có thể nói được thì làm được,đây chính là hoàng hậu.

Bình Nhi thế này mớibuông lỏng xuống, đến bên người Hồng Hạnh , nâng dậy nàng, nói: "Muội muộichỉ cần theo thì sẽ tốt, không cần kinh hoảng. Nương nương sẽ không làm khó dễngươi ."

Hồng hạnh đối với BìnhNhi cười yếu ớt, trong mắt tràn đầy cảm kích: "Nương nương có cái gì cứviệc hỏi, nô tỳ nhất định nói rõ sự thật không hề giấu diếm."

"Ai gia hỏi ngươi,ngươi có xác định đêm yến hội đó tần ma ma thật sự pha trà như vậy?" Hoànghậu hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy,bởi vì nô tỳ có việc muốn thỉnh giáo tần ma ma, nên ở ngay tại bên người tần mama, cũng là một lần duy nhất nhìn thấy tần ma ma pha trà cho nương nương ...Nương nương nếu như không tin, có thể kêu tần ma ma ra giáp mặt đối chất với nôtỳ." Hồng hạnh nói lại ý nghĩ của mình, đúng là chỉ một lần duy nhất đượcchứng kiến tận mắt, nên bẩm lên chủ tử, trong cung hoàng hậu bất luận kẻ nàocũng không quả qua nghi ngờ, tự nhiên, ngay cả tần ma ma cũng trong phạm vigiám thị.

"Vì cái gì mà mấyngày trước đây không pha cho ta, ngược lại hôm nay lại pha cho ta?" Trảiqua một phen suy tư, rốt cục đã tìm ra chỗ mấu chốt của vấn đề.

"Chỉ vì hôm nay nôtỳ thấy tần ma ma không ở đây, lại sợ nương nương chờ sốt ruột, mới cả gan phatrà cho nương nương, xin nương nương bớt giận, nô tỳ không dám nữa ." Mộtvấn đề rất là phức tạp lại bị một phen nhìn thấy rõ ràng, nên nàng ta dù ủykhuất cũng phải thành thật nói ra.

Hoàng hậu khoát tay áo,nói: "Ngươi đi xuống trước đi."

Hồng Hạnh vừa nghe, lúcnày trên nét mặt lộ rõ vui mừng "Dạ, Nô tỳ tạ nương nương khônggiết." rồi đi như chạy ra khỏi nội điện. Bất quá, bên miệng lại nở lên ýcười giảo hoạt, nhưng hoàng hậu đã không có duyên thấy được. Bất quá, chuyệnnày cũng quá tiện nghi cho hoàng hậu , chỉ vì một câu của chủ thượng, vừa khôngđể cho mình bị mất mạng, vừa phải giúp đỡ ba ta tìm ra dấu vết đem tai họa diệttrừ, ai, thật đúng là không phải ý muốn của mình mà.

Nơi này hoàng hậu nói vớiBình Nhi: "Ngươi xem nha đầu này thế nào?"

"Nô tỳ cùng nàngtừng có vài lần tiếp xúc, cũng là kẻ thành thật làm tròn bổn phận, vừa rồi nôtỳ có quan sát, những lời nói của nàng cũng phải không có giả." Bình Nhinghĩ tiếp, lại nói, "Vừa rồi nàng cũng quả thật là sợ hãi , theo như sựquan sát toàn diện của nô tỳ, không giống như giả vờ. Nhất là khi nô tỳ vì nàngbiện hộ, nàng còn cảm kích nhìn nô tỳ liếc mắt một cái. Nếu như giả bộ, thì đềunày sẽ không nằm trong kế hoạch được, nhất định sẽ một lòng một dạ suy nghĩcách như thế nào biểu hiện để không bị phát hiện." Chỉ là, nàng biết đâurằng, tâm tư của Hồng Hạnh, cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Hoàng hậu nghe Bình Nhiphân tích, gật gật đầu, nói: "Mặc kệ như thế nào, đều là đối với ai gia cólợi . Cẩn thận quan sát một đoạn thời gian nữa, nếu là phát hiện nàng ta có chỗkhả nghi, đến lúc đó xử lý cũng không muộn. Hiện nay, chuyện quan trọng nhất làđi đem tần ma ma truyền đến, ai gia cũng muốnnhìn xem nàng ta phản bội như thế nào."

Không mất bao lâu, tần mama đã đến .

Hoàng hậu nhìn tần ma mađang quỳ , cũng không kêu nàng miễn lễ, trên tay chỉ nhàn nhàn cầm lấy cáichén, làm nó phát ra tiếng vang thanh thúy, quanh quẩn ở trong điện rộng lớn,quả thật có chút âm trầm khủng bố. Khiến cho tần ma ma trong lòng cũng đánh mộttiếng vang. Có lẽ, hôm nay, là dữ nhiều lành ít .

Hoàng hậu nhìn tần ma mađang đổ đầy mồ hôi trán, âm ngoan cười, nói: "Tần ma ma, ngươi theo ai giathời gian đã bao nhiêu lâu ?"

"Hồi nương nương, nôtỳ theo ngài có hơn hai mươi hai năm ." Tần ma ma trong lòng càng thêm khóhiểu, không biết hoàng hậu vì sao hỏi đến việc này, mà mồ hôi lạnh lại khôngchịu khống chế từng giọt từng giọt chảy ra bên ngoài.

"Nga, nguyên lai,lâu như vậy . Lâu đến làm cho người ta đã quên luôn ngăn cách." Hoàng hậucoi như đang tự quyết định chuyện gì đó, nhưng ánh mắt lại thủy chung chưa rờiđi tần ma ma dù chỉ một cái chớp mắt.

Hoàng hậu cầm trong taytrà cúc lài đưa cho nàng, nói: "Tần ma ma, nếm thử trà này đi, xem có phảicó chút quen thuộc hay không ."

Tần ma ma tiếp nhận trà,nghe hương vị kia, trong lòng liền lạnh lại, lần này, thật là chạy trời khôngkhỏi nắng . Nàng cũng biết, hoàng hậu tâm ngoan thủ lạt, cho dù bà ta không đủcăn cứ chính xác để chứng minh chuyện trúng độc có liên quan đến mình, nhưngdựa theo bản tính của hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không lưu nhân vật có tính uyhiếp bên người mình. Hôm nay, vô luận như thế nào, cũng trốn không thoát . Xemra, nàng đã xem nhẹ bà ta.

"Không cần, "nàng ngẩng đầu, trong lòng đã dễ chịu, khiến cho cả người đều thoải mái đứnglên, "Nếu nương nương đã muốn tra được , hiện tại bất quá là muốn ta chomột đáp án. Vô luận đáp án của ta như thế nào, hôm nay ta cũng đừng nghĩ đi rakhỏi cửa điện này."

Nàng cười cười, hằn lênnếp nhăn thống khổ, trãi ra toàn bộ hai má: "Ta chỉ hận đêm đó không thểlấy mạng của ngươi, chỉ hận ông trời không có mắt, lại để cho người xấu như thếnhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mà người tốt lại ra đi không minh bạch."

"Nga?" Hoànghậu giả bộ kinh ngạc nói: "Ai gia tự hỏi, chưa bao giờ bạc đãi qua ngươi,tần ma ma, ngươi có thể nói cho ai gia biết nguyên nhân vì sao ngươi lựa chọnphản bội ai gia không?" Thanh âm lời nói cuối cùng, đã có chút hiện sắcbén.

"Hừ hừ..." ánhmắt của Tần ma ma trở nên điên cuồng, giống như ước gì hoàng hậu bị bầm thâyvạn đoạn, "Hai mươi hai năm trước vào cái đêm mưa kia ngươi còn nhớ rõkhông? Ngươi đã cho người ta mang đi cung nữ Cẩm Liên bị Hoàng Thượng lâm hạnhqua, từ nay về sau nàng ấy liền ở trong cung biến mất.

Qủa là lòng dạ độc ác a,vì tranh thủ tình cảm, vậy mà ngay cả một cái cung nữ cũng không buông tha.Trong hiên hạ cũng có nữ nhân độc ác như ngươivậy sao. Chẳng lẽ ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao?" Tần ma ma càngnói càng kích động, đúng là chỉ vào mũi hoàng hậu mà mắng.

Hoàng hậu thấy nàng nhắctới việc này, sắc mặt lúc này liền trắng, trong mắt hiện lên sát ý: "Ngươisao lại biết chuyện này. Ai gia còn tưởng rằng lúc trước mọi người biết chuyệnnày đã bị diệt khẩu hết, nguyên lai ở chỗ ai gia không coi vào đâu còn cất giấumột cái. Nếu như thế, quả thật giữ ngươi không được. Niệm tình ngươi cũng theoai gia rất nhiều năm, liền ban thưởng cho ngươi một ly rượu đi. BìnhNhi..."

Một khắc sau, tần ma marõ ràng là người sống lại biến thành thi thể lạnh như băng .