Editor: QingWei
Chiêu Thục năm thứ 1008, Lâu Sanh Ca tám tuổi, theo lời Chu chấp sự người chứng kiến Lâu Sanh Ca lớn lên nói, một năm này nếu không tính đến sự kiện thích khách thì phải nói đây là năm quá gió êm sóng lặng.
Lý Thanh La nghe xong khó chịu vô cùng, lần đó thích khách gần như muốn lấy mạng Lâu Sanh Ca, nếu nhát kiếm nhích qua một chút thì nó sẽ đâm thẳng vào tâm mạch của cậu.
Miệng vết thương đã lành, nhưng vết sẹo đó vĩnh viễn ở trên cơ thể cậu.
Sau sự kiện lần đó, Chiêu Lăng vương đã điều Mân Nhuận Nguyệt của ông tới cạnh Lâu Sanh Ca, lệnh hắn chịu trách nhiệm hoàn toàn về sự an toàn của Tam hoàng tử.
Sự sắp xếp của Chiêu Lăng vương khiến Xuân Nguyệt hoàng hậu tức giận, vì vậy hai phe Đại hoàng tử và Tam hoàng tử bắt đầu đối chọi gay gắt hơn.
Chiêu Thục năm thứ 1009, Lâu Sanh Ca chín tuổi, chiều cao của cậu đã gần đến bả vai Lý Thanh La, cậu có thể kiễng chân đến cành hoa nhài trên cửa sổ.
Hoa nhài là loài hoa yêu thích của Lý Thanh La, nó có mùi thơm thoang thoảng, đứa trẻ đó, mỗi khi đến chỗ nàng, cậu đều sẽ hái hoa nhài nàng trồng trên cửa sổ xuống và đưa cho nàng.
Có lần, nàng hỏi, Tiểu Lâu, sao lần nào người cũng phải hái nó xuống vậy.
Khuôn mặt hơi nảy nở của Lâu Sanh Ca bối rối, lão sư, người không thích nó sao? Mỗi lần nhìn thấy nó, ta liền nhớ người thích nó, nên ngứa tay hái nó xuống.
Lý Thanh La mỉm cười, xoa đầu cậu theo thói quen.
Lâu Sanh Ca bất đắc dĩ, mỗi lần như vậy lão sư của cậu đều thích xoa đầu cậu, cậu cảm giác lão sư đối xử với mình hệt như cậu đối xử với Tiểu Thử.
Khi Lâu Sanh Ca lớn hơn một chút, cậu càng ngày càng bận rộn, bận học đủ loại các chương trình học, bắn tên, binh pháp, thao lược,…
Trong năm này, thời lượng dạy mỗi ngày một tiết của Lý Thanh La đã giảm xuống còn ba ngày một tiết, như thường lệ, Lý Thanh La giảng cho cậu nghe vài tập tục của dân gian và kể câu chuyện cảm động lòng người xảy ra ở đó.
Một ngày nọ, Lâu Sanh Ca cực kỳ mệt, cậu tựa lên vai nàng, ngủ thiếp đi.
Ngày ấy, bọn họ ở trong rừng trúc của Lăng Tiêu các, cuối thu, ánh mắt nàng khẽ dừng tại lá rụng trên mặt đất, lá cây theo gió tạo ra tiếng xào xạc.
Trái tim Lý Thanh La như chợt nằm bên trong sợi bông, ánh sáng lúc này vô cùng tốt.
Trong khu rừng trúc yên tĩnh, Lý Thanh La như lại nhìn thấy Mạnh Vân Lâu, chàng vẫn mặc bộ y phục xanh như nước, đứng bên bờ biển, đưa tay về phía nàng.
Lý Thanh La nín thở, dè dặt đưa tay cho chàng, lần này, nàng cuối cùng cũng bắt được tay chàng, cuối cùng cũng bắt đến, thế nên nàng đã cười.
“Lão sư, lão sư.” Một giọng nói vang vọng bên tai, Lý Thanh La lập tức nhận ra bản thân lại lâm vào mộng tưởng.
Lâu Sanh Ca hai mắt sáng ngời đang nhìn nàng, bàn tay họ đan chặt vào nhau.
Thì ra, đó chỉ là một giấc mộng Nam Kha, Lý Thanh La thả lỏng tay, thất vọng nhìn về phía xa xăm.
Lâu Sanh Ca biết lão sư lại đang nghĩ về phò mã của nàng.
Chiêu Thục năm thứ 1010, Lâu Sanh Ca mười tuổi, vào năm này, cả hoàng thành nổi sóng ngầm vì cuộc tranh giành ngôi vị thái tử tương lai.
Nhóm mưu sĩ lặng lẽ chuyển vào Lăng Tiêu các, bọn họ cả ngày ru rú trong nhà, những người hầu cận giúp bọn họ mang thư ra khỏi thành và mang thư từ ngoài thành vào.
Năm mười tuổi ấy, thông qua hàng loạt cuộc tuyển chọn Lâu Sanh Ca bước vào đại học Triệu Lăng ở độ tuổi kỷ lục, với thân phận Tam hoàng tử cậu trở thành người nối bước Tả thừa tướng, điều này trở thành một chủ đề bàn tán sôi nổi trong dân gian.
Vị Tả thừa tướng kia đã đỗ đại học vào năm ông mười một tuổi.
Một năm này, Lý Thanh La và trưởng thị vệ Mân Nhuận Nguyệt chẳng hiểu sao lại trở thành bạn tốt, từ sau khi Chiêu Lăng vương điều hắn tới bảo vệ sự an toàn của Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La tiếp xúc với hắn nhiều hơn, mới đầu, vốn là vì giọng của hắn tương tự với Mạnh Vân Lâu nên Lý Thanh La không kháng cự tiếp xúc.
Nàng thích nghe hắn nói, nàng thường lẳng lặng lắng nghe, dần dần, bọn họ liền thân thuộc một cách khó hiểu. Ngày nọ, Lý Thanh La muốn ra khỏi thành, nhưng lại quên mang theo thẻ thông hành, hôm đó, khi nàng đi ngang qua, hắn chỉ vào nàng và nói với người vệ quan, bằng hữu của ta.
Hôm đó, vừa khéo nàng cũng muốn đi thăm Mân quốc sư, vì vậy bọn họ đã trở thành bạn đồng hành.
Trên đường về, hắn nói giờ vẫn còn sớm, để ta dẫn ngươi đi dạo một chút.
Vừa rời đi, hắn trực tiếp đi tới nguyệt thượng liễu đầu cành.
Thực ra, Lý Thanh La không hề ghét Mân Nhuận Nguyệt, hắn là người nhiệt tình, nói chuyện thú vị, thời gian ở cùng hắn trôi qua nhanh chóng, chỉ là, trong Lăng Tiêu các dần có lời đồn đãi, lão sư của Tam hoàng tử rất thân thiết với Mân trưởng thị vệ.
Vốn dĩ Lý Thanh La có chút nghi ngờ, nhưng Mân Nhuận Nguyệt tùy tiện nói, mọi người trong cung đều thích như vậy, cứ để bọn họ nói đi, khi nào chán rồi bọn họ tự nhiên sẽ câm miệng thôi.
Cũng đúng!
Chỉ là, một ngày nọ, Lý Thanh La phát hiện chỉ cần nàng gọi Nhuận Nguyệt, lỗ tai của vị Trưởng thị vệ anh tuấn uy vũ sẽ đỏ lên, từ đó, Lý Thanh La thích gọi hắn là Nhuận Nguyệt, Nhuận Nguyệt.
Năm Lâu Sanh Ca mười tuổi này, lần đầu tiên cậu tham gia vào đi săn mùa đông của hoàng gia, dưới sự xúi giục mạnh mẽ của cậu, Lý Thanh La cải trang thành tùy tùng, đoàn người bọn họ hùng dũng đi đến vùng ngoại ô.
Đêm mùa đông cực kỳ lạnh lẽo, các tùy tùng đốt lửa bên ngoài lều trại, ở ngoại ô này, bầu trời đầy sao, trăng non trên trời cùng với ánh lửa trại đêm đã làm dấy lên nỗi nhớ đang ngủ yên trong lòng nàng, có tiếng sáo nhẹ nhàng, buồn man mác.
Lý Thanh La không còn xa lạ với nhạc điệu của tiếng sáo kia, nó là bài dân ca của phía nam.
Trong lều trại, Lâu Sanh Ca đang đọc sách, cậu đặt quyển sách xuống, nghiêng tai lắng nghe, cậu đi tới bên cạnh Lý Thanh La, lúc này nàng đứng trước cửa lều, trầm tư với trăng non.
Bọn họ ngồi xuống bên đống lửa trại.
“Nghe có hay không?” Lý Thanh La đội mũ lên cho Lâu Sanh Ca.
“Ừ!” Lâu Sanh Ca cúi đầu trả lời.
“Tuy rất hay.” Lý Thanh La chỉ vào lòng cậu: “Nhưng ở đây, người cảm thấy ê ẩm, có chút khó chịu đúng không?”
Cậu gật đầu, trong mắt có dấu chấm hỏi.
“Có lẽ người thổi sáo xa quê quá lâu, bọn họ nhớ nhà, nhưng lại không về được nên mới mượn tiếng sáo để bày tỏ nỗi nhớ nhung của họ. Người ta gọi cảm xúc đó là nỗi nhớ quê.”
“Lão sư, vậy người…” Cậu ngừng lại một chút: “Vậy người cũng nhớ nhà sao?”
“Đương nhiên, lão sư cũng thường nhớ nhà.” Tuy nhiên, nàng có nhà cũng không thể về, nghĩ đến phụ thân, mẫu thân, Lý Thanh La buồn bã.
“Nhà của lão sư ở đâu?”
Nhìn về hướng sao Tử Vi, từ nơi này nhìn qua, chỉ có một dấu chấm nhỏ, nhưng có trời mới biết nàng nhớ nhung đến nhường nào, ngày nào nàng cũng mơ được cùng cha mẹ trở về đó, Lý Thanh La không dám cúi đầu, sợ vừa cúi đầu nước mắt sẽ rơi.
Lý Thanh La nhặt cây sáo rơi trên cỏ lên, đặt nó ở khóe miệng.
Năm đó, ở thời điểm hoa tử vi nở, dưới sự ủng hộ của gia tộc, người nào đó đã cài hoa vi tử lên thái dương nàng, thời gian năm trăm năm đã làm mờ đi hình dáng của chàng, nàng chỉ nhớ dáng vẻ ngây thơ của chính mình khi đó.
Năm đó, vào ngày sinh nhật của phụ thân, một nhà bọn họ chơi trò đánh trống chuyền hoa trong cung Tử Vi, nhưng chẳng hiểu sao lần nào hoa cũng dừng trên tay nàng, làm nàng mồ hôi đầy trán.
Năm đó, mẫu thân mang về một gốc đào từ dân gian, nhưng không hiểu sao nó không sống được, cuối cùng, mẫu thân nàng đã thổi một ngụm tiên khí, cây đào nở đầy hoa, nửa đêm, nàng lẻn ra ngoài xem trên cành hoa đào đã kết trái chưa, cuối cùng, lại gặp Lý Mộng La đang lén lút dưới gốc cây đào, nha đầu kia thường ngày nghiêm túc, đã làm ầm ĩ lên.
Năm đó…
Tiếng sáo càng lúc càng cao.
Chờ khi Lý Thanh La ngừng lại, xung quanh đã vây đầy người.
Nửa đêm, Lâu Sanh Ca bất giác tỉnh lại, nhìn thấy người nằm ở bên kia vẫn còn đó, cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi, cậu mơ thấy nàng rời đi, trở về quê nhà của nàng.
Ánh lửa mờ nhạt hắt lên mặt nàng, Lâu Sanh Ca đưa tay chạm vào khuôn mặt đó, người này, là lão sư của cậu.
Chiêu Thục năm thứ 1011, Lâu Sanh Ca mười một tuổi.
Ở Chiêu Thục, mười một tuổi đại diện cho giai đoạn đầu tiên của cuộc đời. Vào ngày đầu tiên Lâu Sanh Ca mười một tuổi, vị quản gia lớn tuổi nhất trong cung đã cắt tỉa tóc ở hai bên thái dương cậu, vuốt tóc mái trên trán lên, trên đầu đội mũ ngọc, phần dưới khoác áo không tay phủ xuống hai vai.
Ngày hôm đó, Lý Thanh La đứng một bên chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của Lâu Sanh Ca, cậu mặc trang phục màu trắng bạc thêu hình lá phong tượng trưng cho Chiêu Lăng, bên hông mang ngọc bội, đứng dưới ánh mặt trời chói lọi.
Lão sư, năm nay ta mười một tuổi, năm năm nữa, ta có thể ôm được người giống như Mân thị vệ.
Năm ngoái, khi bọn họ ra khỏi thành, Lý Thanh La đã ngã từ trên xe ngựa xuống và trẹo chân, Mân Nhuận Nguyệt bế nàng đến hiệu thuốc, Lâu Sanh Ca vẻ mặt cực kỳ ảo não đi theo, cậu nhìn bàn tay vẫn còn non nớt của mình.
Một năm này, Chiêu Thục phái mười vạn binh lính đi về phía đông chinh chiến.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Chiêu Lăng vương mang hai hoàng tử của mình đến đài ở hoàng miếu đốt lửa, ở Chiêu Thục điều đó tượng trưng cho khải hoàn, ánh lửa hừng hực chiếu lên giương mặt của chiến sĩ như mặt trời mọc.
Trong tiếng trống, các chiến sĩ hát vang tán ca.
Hai bên phố Vĩnh An đông nghịt người, bọn họ đến đưa tiễn chiến sĩ của bọn họ đi xa, ngọn đuốc trên tay người dân cong khúc như hoả long dài.
Lâu Sanh Ca đứng trên cổng thành hồi lâu không chịu rời đi, khi Lý Thanh La khoác chiếc áo choàng lên người cậu, cậu đặt tay lên ngực mình, nói.
Lão sư, ta thích cảnh tượng lớn thế này, nghĩ đến một ngày nào đó ta cũng sẽ khoác lên mình bộ giáp và chiến đấu như bọn họ, nơi này của ta liền đập rất nhanh, giống như có thứ gì đó đang thổi phồng lên theo gió vậy.
Buộc dây áo choàng cho cậu xong, trong nắng sớm mai, nàng nói với cậu.
Tiểu Lâu, thứ phồng lên theo gió đó được gọi là ước mơ.
Đứa trẻ đó, cuối cùng sẽ thực hiện được ước mơ của mình, Lý Thanh La biết, dì đã nói với nàng.
Vào năm mười tám tuổi, Lâu Sanh Ca sẽ gặp được nữ tử định mệnh của mình, năm hai mươi bảy tuổi, cậu sẽ trở thành đế vương trẻ nhất trong lịch sử Chiêu Thục, được thần dân hết lòng ủng hộ.
- Hết chương 14-