Vì muốn dời sự chú ý muốn về nhà củaKhương Hồng Lăng, Ngôn Nghiễm lần đầu tiên ngoại lệ tham gia hoạt độngcủa xã đoàn đoàn thể.
Thân là họcviên của xã đoàn chụp ảnh, hơn nữa còn do chính xã trưởng lựa chọn,nhưng Ngôn Nghiễm vẫn là làm theo ý mình rất không quan tâm đến hoạtđộng của xã đoàn do sở tổ chức, cho nên lúc này đây, khi hắn đột nhiêngọi điện thoại nói muốn gia nhập, quả thực khiến những người khác choáng váng khiếp sợ.
Nhưng mà so với chuyện đó, càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là, hắn lại mang theo “Trần Nhu Bình” cùng lúc xuất hiện!
Trần Nhu Bình nha, không phải mỗ A hoặc mỗ giáp, mà là Trần Nhu Bình nha!
Ông trời, mặt trời hôm nay là mọc đằngtây chăng? Bằng không Ngôn Nghiễm luôn luôn đối Trần Nhu Bình từ chối,thậm chí là chán ghét tới cực điểm, làm sao có thể hội mang theo cô xuất hiện đâu?
Hơn nữa nhìn một cái bọn họ, đi cùng một chỗ còn chưa tính, lại vẫn vô cùng thân thiết nắm tay, này. . . . . .Đây rốt cuộc là tình huống nào nha?
“Ngôn. . . . . .”
“Cái gì đều đừng nói, nếu không ta lậptức quay đầu bước đi.” Ngôn Nghiễm lớn tiếng doạ người lấy ánh mắt cảnh cáo vừa mở miệng Hứa Thế Diệu, lạnh giọng uy hiếp.
“Thật sự liền hỏi một chút cũng khôngđược?” Xã trưởng Đỗ Thu Đình nhịn không được thử hỏi. Bởi vì này sự kiện đối với hắn mà nói thật sự là quá trọng yếu lại quá nghiêm trọng, kiatuy là Trần Nhu Bình nhưng vẫn là nữ thần của hắn nha! Nếu hai người bọn họ thật sự cùng một chỗ mà nói…, vậy hắn còn hi vọng cái gì nữa?
“Ngươi có thể hỏi.” Ngôn Nghiễm bất ngờtrả lời, Đỗ Thu Đình mừng rỡ đang chuẩn bị mở miệng thì Ngôn Nghiễm nhẹnhàng bâng quơ tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng vậy có thể nói cho ngươibiết, ta sẽ không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.”
Đỗ Thu Đình biểu tình rất rõ ràng ở trong nháy mắt xụ xuống.
Người ở chỗ này cũng biết Ngôn Nghiễmcũng không hay nói giỡn, cho nên cho dù đối với hắn đột nhiên cùng TrầnNhu Bình trở nên thân thiết, cũng có người thích Trần Nhu Bình lo lắngcô cũng thầm mến Ngôn Nghiễm, nhưng cũng đều chỉ có thể sờ sờ cái mũibắt chước làm hũ nút.
Sau, mười một người phân thành 2 nhóm lên xe, lên đường cao tốc sau liền dựa theo kế hoạch vừa đứng mà đi.
Trạm thứ nhất, bọn họ đi vào đào viênQuan Âm, vườn hoa sen, công viên, bởi vì hiện tại là tháng sáu tới tháng chin hoa sen nơi này sẽ rất nổi danh, mà bởi vì cái gọi là “Liên chi ra nước bùn mà không nhuộm, trạc thanh sóng gợn mà không yêu, trung thôngngoại thẳng, gọn gàng, hương xa ích thanh, cao vút yên lặng thực, khả xa xem mà không khả hiếp dâm yên.” Như thế làm người ta tán tụng mỹ cảnh,bọn họ chụp ảnh xã lại có thể nào buông tha đâu?
(A Tử: hjc ghét nhất dịch thơ (mù thơvăn mà) nên câu trên mọi ng hiểu nom na là miêu tả hình dáng hoa sen,hoa sen gần bùn mà ko hôi tanh mùi bùn địa loại thế. Haiz…)
Dỡ những thiết bị chụp ảnh từ trên xexuống, nhìn hoa sen trước mắt đẹp không sao tả xiết, mọi người nóng lòng muốn thử, chỉ trừ bỏ ý không ở trong lời mấy người.
Tham gia lần này chụp ảnh vòng xoay hành trình người nguyên bản chín người, hơn nữa hiện tại gia nhập thêm NgônNghiễm cùng Khương Hồng Lăng, tổng cộng có bốn nữ bảy nam. Nhưng màngoài Khương Hồng Lăng ra, còn lại ba cô gái sở dĩ tham gia hoạt độnglần này, làm cho làn da trắng đẹp của các cô lưu lạidấu vết, tất cả đều là vì Ngôn Nghiễm, chờ đợi hắn đột nhiên thay đổichủ ý tham gia hoạt động lần này, nay xác thực trông “Ngoài ý muốn chihỉ” (A Tử: niền vui bất ngờ), lại như thế nào cũng không còn nghĩ đếnhắn lại đem theo một cô gái đến.
Ô. . . . . . Tại sao có thể như vậy?Ngôn Nhiễm không phải luôn luôn đối với chụp ảnh có hứng thú, cùng côgái kia không có gì sao?
Nhưng nhìn một cái, hắn ghét nhất khichụp ảnh có người ở bên cạnh tranh cãi ầm ĩ, tự nhiên lại cho phép côgái kia bên cạnh khi hắn chụp ảnh, thậm chí còn đụng chạm máy ảnh bảobối của hắn.
“Đừng làm rộn,Khương Hông Lăng!” Thânthủ cố ý đem giấu đi, ngăn trở hắn vất vả lấy được hảo màn ảnh bị Khương Hông Lăng bắt đến bên người, Ngôn Nghiễm hướng cô nhíu mày khiển trách.
“Nhưng là ta thật nhàm chán.”
Giữa hè ngày cực nóng vô cùng, tuy rằngcảnh đẹp ở phía trước, nhưng đối với một người đối với chụp ảnh hoàntoàn không biết gì cả, hơn nữa thực tế với tâm chí chỉ có mười tuổi nhưKhương Hông Lăng mà nói, cảm giác mới mẻ thoáng qua một cái tự nhiên cảm thấy nhàm chán.
“Em ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, chờ một chút anh mang ngươi đi ăn đá bào.” Ngôn Nghiễm đối với cô dụ dỗ.
“Ăn đá bào?” Khương Hồng lăng nhất thời hai mắt trợn lên, vẻ mặt mang biểu tình chờ mong.
“Đúng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đừng làm rộn, chờ một chút anh liền mang em đi mua đá bào ăn.”
Cô lập tức dùng sức gật đầu, hai tay còn phóng tới phía sau nghiêm trang làm ra động tác nghỉ.
Ngôn Nghiễm không nhịn được cười, thânthủ vỗ nhẹ lên mặt nàng, quay người lại sau cả người biểu tình chạy đi,còn thật sự mà nghiêm túc đến làm cho hơi thở của mọi người không khỏingừng lại. Đương nhiên những người này giữa cũng không bao gồm KhươngHồng Lăng, bởi vì cô hiện tại chỉ còn ý nghĩ có thể ăn đá bào ở trongđầu.
“Rắc tra! Rắc tra! Rắc tra!”
Tiếng kêu của máy chụp ảnh không ngừngvang lên, Khương Hồng Lăng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Ngôn Nghiễm chờhắn thực hiện lời hứa. Chờ chờ, cô đứng mệt mỏi liền ngồi xổm xuống,ngồi mệt mỏi lại đứng lên. Chờ thật lâu đã lâu, hắn đều không có quayđầu liếc nhìn cô một cái.
Rốt cục, trên mặt cô biểu tình càng lúccàng không kiên nhẫn, tư thái chờ đợi cũng từ trạng thái tĩnh dần dầncải biến thành biến động, cô lập tức đá đá tảng đá, lập tức kéo kéo lásen, cuối cùng cô rốt cục không nhịn được.
“Anh Nghiễm.” Nàng kêu lên, nhưng tâm trí Ngôn nghiễm căn bản là không nghe thấy.
” Anh Nghiễm.” Cô lại gọi, lúc này rõ ràng đề cao tiếng nói, Ngôn Nghiễm cuối cùng cũng rốt cục có phản ứng.
“Tránh ra đi, đừng cãi!” Hắn nhíu mày hướng nàng vẫy vẫy tay.
Hắn vẫn chờ đợi cảnh sắc không thể cầukia, thời cơ cũng đã sắp tới rồi, ánh mặt trời, góc độ, khúc xạ củanước, hơn nữa nụ hoa hoa sen chớm nở, chỉ cần những điều này hợp nhấtthì thời cơ sẽ tiến đến. Nếu hắn phỏng chừng là đúng thật thì… tấm hìnhnày sẽ trở thành hành trình về hoa sen thất truyền, cũng sẽ thành tácphẩm xuất sắc khó gặp.
Ngôn Nghiễm mặt lộ vẻ vui mừng ngẩngđầu nhìn hướng mặt trời chói mắt, lại cúi đầu xác định tiêu cự của mìnhđối vừa đúng, xê dịch chút xíu cũng không kém. Hắn phỏng chừng ở 1 phúttrong vòng, có lẽ là ngắn hơn thời gian trong vòng, hắn đem thu lấy đến kia làm người ta xem thế là đủ rồi một màn cảnh đẹp.
A, cũng sắp rồi, khúc xạ ánh sáng của nước đã chậm rãi hợp lại ——
” Anh Nghiễm!”
Phía sau thình lình xảy ra một cú đẩymạnh, làm cho Ngôn Nghiễm thiên tân vạn khổ lỡ tay làm chệch tiêu cự,hắn không có thời gian phát hỏa, vội vàng lại lần nữa đứng vững điềuchỉnh tiêu điểm, nhưng này giống như phù dung sớm nở tối tàn cảnh đẹptrước mắt hắn cũng đã trở thành bọt nước.
(A Tử: tiêucự là cái mình hay chỉnh trong chụp ảnh ấy pà kon, nh đừng ai hỏi ta kĩcái đóa nhá… ta không rành đâu. Chỉ bít cầm máy chụp thôi chứ chả rànhnó.)
Hắn quả thực khó có thể không làm mộttràng kinh ngạc, dại ra, sau đó là giận không kềm được giận dữ xoayngười, mặt hướng đầu sỏ gây ra chuyện.
“Ngươi giở trò quỷ gì! Phát cái gì thầnkinh! Điên rồi nha!” Hắn giận dữ tóm lấy Khương Hồng Lăng, dùng sức layđộng cô, đồng thời lớn tiếng rít gào, hắn lúc này căn bản sớm đã quên cô bé trước mắt căn bản là không phải Trần Nhu Bình, mà là tiểu cô nươngmười tuổi Khương Hồng Lăng.
Thù mới hơn nữa hận cũ đi qua Trần Nhubình vì khiến cho sự chú ý của hắn liền thường dùng chiêu thuật này, màhắn vốn lại ngại giao tình thâm hậu từ hai nhà nên không dám đối với cônhư thế nào, cho nên mới phải làm cho cá tính của cô càng lúc càng điêungoa.
Nhưng là lúc này đây cùng thường lui tới vài lần cũng không giống nhau, bởi vì hắn có nắm chắc nếu kia mấu chốtnhất thì lại bị cô phá hư rồi…, hắn nếu chụp được đã có thể làm nhiếpảnh gia nổi danh thế giới khen không dứt miệng tác phẩm hoàn mỹ của hắn.
Nhưng mà, hết thảy đều bị cô phá hủy rồi!
“Ngươi con mẹ nó muốn ta nói cho ngươibao nhiêu lần, đừng xuất hiện ở trước mặt ta! Mặc kệ ngươi làm cái gì,ta chán ghét ngươi chính là chán ghét ngươi! Cho dù mỗi người xem nguơilà bảo vật, là tiên nữ hạ phàm, với ta mà nói ngươi ngay cả cặn bã cũngkhông đáng!” Hắn không lưu tình chút nào tức giận rít gào, “Cút! Cút cho xa ta một chút, tránh ra! Cút!”
Đột nhiên đem cô đẩy ra, Ngôn Nghiễmnhấc cái chân máy ảnh lên, cũng không quay đầu lại đi nhanh rời đi, đitìm góc độ và mục tiêu của điểm chụp ảnh mới, căn bản không chú ý tớíngười bị hắn làm cho choáng váng là Khương Hồng Lăng.
Khươnh Hồng Lăng thật sự bị sợ choángváng, ngốc đến bị hắn dùng lực đẩy mà ngã ngồi trên đất toàn cát đá,thậm chí rách cả lòng bàn tay, chảy ra máu cũng còn chưa tỉnh.
Chưa từng có người đối với cô hung dữnhư vậy, còn lớn tiếng như vậy mắng cô, cha không có, mẹ cũng không có, Lão sư cũng không có, ngay cả anh Trương ở tại cách vách có lần cùngbạn gái kết giao bị cô trông thấy, sau đó cô nói cho mẹ Trương, hại anhTrương bị mẹ Trương lấy gậy trúc đuổi theo đánh, anh Trương cũng đều chỉ có trừng cô vài lần, sau đó đối với cô nói chuyện so với trước kia dữtợn một chút như thế mà thôi.
Sau mẹ lại nói, là cô không nên nói lờihại anh Trương, cho nên anh Trương mới có thể hung dữ với cô. Nhưng làcô vừa mới nói lời gì đó không nên nói hại anh Nghiễm sao? Vì sao anh ấy tức giận như vậy hung dữ với cô?
Hắn thật hung dữ thật hung dữ, so với anh Trương hưng dữ lấp mười, không, là gấp trăm lần.
Ô. . . . . . Hắn thật hung dữ, anh Nghiễm không phải là tính không để ý tới cô nữa chứ?
Ô. . . . .
“Trần. . . . . . Nhu Bình, ngươi đừngkhóc, Ngôn Nghiễm cá tính của hắn chính là như vậy, mỗi lần vừa tung đãcó quan tới chuyện chụp ảnh liền trở mặt. Ngươi. . . . . . Ta trước giúp ngươi đứng lên được không ﹖” Đỗ Thu Đình vội vàng nắm cơ hội biểu hiệnmột chút.
Khương Hồng Lăng khóc làm cho gương mặttrắng từ từ đỏ lên, căn bản là không biết người giúp cô là ai, rồi hướng cô nói gì đó. Nhưng Đỗ Thu Đình lại vui vẻ không thôi, bởi vì lúc trước Trần Nhu Bình luôn đối với hắn chẳng thèm ngó tới, cho dù không cẩnthận đụng phải hắn một cái, đều giống như đụng phải cái gì bẩn này nọgiống như lại chụp lại lau, đem làn da xoa tới đỏ mới bỏ qua.
Nhưng là, hiện tại cô lại cho hắn tự tay giúp mình. . . . . .
Chẳng lẽ nói hướng gió đã chuyển rồi, giai nhân rốt cục nguyện ý ưu ái hắn?
“Trần. . . . . . Nhu Bình, hôm nay mặttrời khá lớn, tuy rằng ngươi đeo mũ, nhưng là. . . . . . Ân, ngươi muốnhay không đến bên kia nghỉ ngơi?” Hắn có chút khẩn trương, thử hỏi cô,nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ân, không quan hệ, cái gọi là không cóphản ứng chính là phản ứng tốt, bởi vì nếu như mọi khi mà nói…, cô đãsớm tức giận bảo hắn cút đi .
OK, cách mạng cũng là trải qua nhiều lần mới thành công, hắn nếu thật muốn ôm mỹ nhân về, thì không nên sợ gian nan mới đúng.
“Ân, Trần Nhu Bình, ngươi khát nướckhông ? Có muốn uống nước hoặc ăn kem không? nghe nói nơi này có đá bàohạt sen ăn thật ngon, ngươi có muốn ăn thử hay không?”
Vẫn là không phản ứng, như vậy, cô là ngầm đồng ý rồi?
“Kia, vậy ta đi mua nha?” Hắn chờ mongnhìn cô, thấy cô không có cự tuyệt, hắn lập tức vui vô cùng nhảy mộtchút vội vàng xoay người, sau đó vừa giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì dường như quay đầu hướng nàng kêu lên: “Ngươi ở bên cạnh chờ một chút,ta lập tức trở về, phải chờ ta nha.”
Chỉ chốc lát sau, nước mắt của KhươngHồng Lăng đã cuồn cuộn hạ xuống, nhưng không giống như lúc trước như vậy oa oa khóc lớn, bởi vì cô nhớ tới mẹ nói mình làm sai mà bị chửi làkhông thể khóc . Nhưng là. . . . . . Cô căn bản là không biết mình làmsai cái gì sự, vì sao anh Nghiễm lớn tiếng như vậy mắng cô nha!
Ô. . . . . . Cô phải về nhà.
Ô. . . . . . Cô muốn cha, muốn mẹ, bọnhọ cho tới bây giờ cũng sẽ không lớn tiếng như vậy mắng cô, cho dù cô đã làm sai chuyện cũng vậy.
Ô. . . . . . Cô phải về nhà, Cô phải về nhà. . . . . .
Nhỏ giọng nức nở, Cô xoay người đi lên phía trước đi.
☆☆☆
” Này.”
Bên cạnh tự nhiên đưa tới một li đá bào, Ngôn Nghiễm nóng tới xém chút nữa bốc hỏa nên tự nhiên đưa tay ra nhận, nói lời cảm tạ một tiếng sau liền nhấp một ngụm, trong lòng biết vậynên một trận thấm lạnh.
Hắn thư sướng thở dài một hơi, lại nhấp một ngụm đá bào hạt sen ngọt mà không ngấy, có một người đứng yên nhìnhắn đang ăn đá bào.
“Di, Đỗ Thu đình?” Vừa nhìn thấy ngườikia, suýt chút nữa đem miếng đá bào hạt sen chưa kịp nuốt xuống phun rakhỏi miệng.”Ngươi không có hạ độc trong cốc đá bào này chứ?” Này Đỗ ThuĐình keo kiệt có tiếng, hắn không có việc gì như thế nào đột nhiên mờikhách? Hơn nữa còn đưa cho “Tình địch” chứ?
“Sợ ta hạ độc thì đem đá bào trả ta!” Đỗ Thu Đình tức giận thân thủ chuẩn bị đoạt lại trong tay hắn cốc đá bàohạt sen, lại bị hắn rất nhanh tránh đi.
“Nói đi, ngươi hiện đang bị bệnh thần kinh sao? Muốn ta giúp ngươi tạo cơ hội?” Ngôn Nghiễm vừa ăn, một bên không sợ hãi hỏi.
Đỗ Thu Đình liếc một cái đã bị hắn nhanh chóng giải quyết đi một nửa cốc đá bào hạt sen, giở giọng nói : “Tạo cơ hội gì, một người không biết đi nơi nào, hại ta chạy đi tìm khắp nơi,cuối cùng còn tiện nghi ngươi cho ngươi﹗”
Cái thìa đá bào hạt sen đang đưa đến bên miệng đột nhiên rơi xuống, Ngôn Nghiễm trong nháy mắt ngay ra như phỗng như là bị sét đánh đến, một giây sau tay đột nhiên giữ ở hai vai củahắn, gần như phát cuồng hỏi: “Người ngươi vừa mới nói là ai vậy?”
Đỗ Thu Đình bị hắn dọa kịch liệt phảnứng nhảy dựng lên, quen biết hắn một năm rồi, trừ bỏ đối mặt nữ sinhdây dưa không ngớt sẽ làm hắn phát hỏa, hắn bình tĩnh trầm mặc cơ hồ có thể dùng cục diện đáng buồn để hình dung, nhưng bộ dạng như hiện tạinhư vậy tâm thần không khống chế được, hắn căn bản chưa từng thấy qua.
“Trần Nhu Bình.” Bị biểu tình trên mặt Ngôn Nghiễm dọa người, hắn nhanh chóng nói ra.
Cước bộ ngăn chặn không được cùng sanhlui về phía sau từng bước, Ngôn Nghiễm lập tức buông tay buông hắn ra,giống như một luồng sáng nhanh chóng xẹt qua hắn, phi nước đại xuống bờruộng, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Chính là, hắn tới tới lui lui chạy tìmkiếm trên đồng ruộng hoa sen, lại thủy chung tìm không thấy Khương HồngLăng, cho dù mở miệng hỏi, cũng không có nửa người nhìn thấy một cái côgái như hắn tả.
Hắn hoảng sợ, nôn nóng, bất an, sắc mặtcòn có chút phát xanh bộ dạng, sợ hãi nhờ các thành viên khác trong hộichụp ảnh, mọi người khó hiểu, cho dù Trần Nhu Bình thật sự lạc đườngrồi, nhưng đã lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ không tìm được đường về nhà sao?
Nhưng khi Ngôn Nghiễm nói ra Trần NhuBình thời gian trước phát sinh tai nạn xe cộ, trí lực đột nhiên thoáihóa đến chỉ có mười tuổu, mọi người khó có thể tin, rất nhiều người mớigiật mình hiểu ra.
Tiếp theo, trừ bỏ thành viên của hộichụp ảnh, Đỗ Thu đình còn nhờ giúp đỡ, lần này đơn vị chủ sự (ng tổchức) hoa sen nghệ thuật cũng phái ra hơn mười người hiệp lực hỗ trợ,tìm kiếm.
Rốt cục, khi mặt trời dần dần chìm về phía tây thì đơn vị chủ sự truyền đến tin tức, nói tìm được người!
Ngôn Nghiễm gương mặt trắng bạch gần nửa ngày rốt cục cũng có màu sắc trở lại, nhưng là tức giận dọa người.
Thật giận cô, hắn đã ngàn dặn, vạn dặnkhông cho phép chạy loạn, nhất định phải theo sát bên cạnh hắn, bất kểlàm cái gì đều phải nói với hắn, mà cô cũng gật đầu đáp ứng, kết quả thì sao? Cô mất tích còn chưa tính, hắn lại phải động viên một đám ngườihỗ trợ tìm cô!
Đứa nhóc này đúng là tiểu quỷ thíchkhóc, bắt được cô rồi không hung hăng đập cô một cái vào mông, hắn sẽkhông phải là Ngôn Nghiễm!
Nhưng là, nhìn đến ánh mắt đầu tiên của cô, hắn liền đã quên cơn giận của mình, trong lòng không khỏi đau xót.
Giữa đám người, cô co rúc ở một lùm cỏdại bên trong, đầu giống như đang bị thợ săn cùng chó săn vây bắt conthỏ nhỏ, mắt đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, run run nức nở.
Y phục của cô có bị rách đôi chút, thembẩn thỉu, hình như là nhiều lần ngã sấp xuống nên mới có. Còn có, dathịt bên ngoài quần áo, bất kể là cánh tay hoặc là trên gương mặt, đềuhiện đầy những vết thương dài ngắn, sâu cạn không đồng nhất, bị nhánhcây hoặc Cỏ Lau linh tinh cắt sưng đỏ cả lên, quả thực vô cùng thêthảm.
Ngôn Nghiễm mày rối nhíu lại thành đoàn, hắn rất nhanh cất bước tiến lên, cẩn thận từng li từng tí đẩy ra một ít cỏ dại che trước mặt cô, để ngừa nhánh cỏ dại lại lần nữa cắt vào người cô.
Cảm giác có người tiếp cận, Khương Hồng Lăng nhất thời giống như con thỏ nhỏ đã bị kinh hách, cấp tốc hướng lui về phía sau đi.
“Hồng Lăng, không phải sợ, là anh Nghiễm đây, em nhìn rỏ đi là anh.” Thanh âm chẳng biết tại sao trở nên khànkhàn, Ngôn Nghiễm không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, nhẹ giọng nóivới cô.
Khương Hồng Lăng khởi điểm hoàn toànkhông có phản ứng, vẫn như cũ lấy ánh mắt thẳng thừng trừng mắt hắn,nhưng một lúc sau, cô nức nở không ngừng thanh âm hỗn loạn nói.
“Ô. . . . . .anh. . . . . . Ô ô. . . . . . Nghiễm. . . . Ô. . . . . .”
“Anh Nghiễm. Đúng, chính là anh em nhận ra sao? Đúng là anh nha.” Hắn hơi chút đi tới một chút, xác định cô lúc này không hề lui về sau về phía sau, hắn lập tức đem cô từ trong bụi cỏ kéo ra.
Bốn phía nhất thời vang lên một trận hoan hô lại như tiếng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngôn Nghiễm không để ý tới người khác,cả trái tim đều đặt chỗ tiểu nữ sinh đang tựa đầu gắt gao vùi sâu vàotrong lòng ngực của hắn khóc rống không thôi, hắn cũng vỗ nhè nhẹ vỗ vềlưng của cô.
“Hư, không có việc gì rồi, anh đã ở đây không có việc gì nửa rồi.” Hắn nhỏ giọng ở bên tai cô không ngừng trấnan, nhưng cô vẫn là tiếp tục khóc và khóc.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có ôm chặt cô, cô khóc đến khi mệt lã mà ngủ ở trong lòng ngực của hắn.
☆☆☆
Cuối cùng, Ngôn Nghiễm vẫn là quyết định không đi chụp ảnh tiếp ở vườn hoa sen sau sự kiện mất tích của cô nửa,hắn liền dẫn Khương Hông Lăng rời đi trước. Bất quá cũng không phải vềnhà, mà là mang theo cô ngồi trên xe lửa đi Hoa Liên.
Phải làm như vậy, thứ nhất là bởi vìKhương Hồng Lăng trên người có thương tích, hắn nếu như vậy tùy tiệnmang cô về nhà, khó tránh khỏi gặp một đống chất vấn cùng trách phạt,hơn nữa anh ba càng sẽ không dễ dàng như vậy hãy bỏ qua cho hắn.
Thứ hai, đối với Khương Hồng Lăng đangbị kinh hãi, thành thật mà nói thì hắn đang tự thẹn với lòng, nếu khôngphải bởi vì hắn bỏ mặt cô, cô như thế nào lại bị hù đến đến nay ngay cảcâu cũng không nói?
Cho nên, hắn hy vọng khi ở Hoa Liên cóthể mở lại long của cô, làm cô quên đi sợ hãi đã trải qua, khôi phục lại tính cách ngây thơ hồn nhiên của mình.
Tìm một ngôi nhà gần biển để ở lại, Ngôn Nghiễm mỗi ngày đều im lặng mang theo Khương Hồng Lăng đến bờ biển tản bộ, nghịch nước.
Thời gian ngày từng trôi qua biểu tìnhtrên mặt cô đã sinh động hơn rất nhiều, đã biết cười, sẽ đối với hắn làm ngoáo ộp, mất hứng cũng có thể rất rõ ràng liền nhìn ra. Nhưng là không biết vì sao, cô thủy chung chính là không muốn mở miệng nói chuyện.
Ngôn Nghiễm bất đắc dĩ lại không có biện pháp, nhưng lại có thể như thế nào, hắn cũng không thể cứng rắn ép cô mở miệng.
Tâm tình của hắn cực kì kém, bỗng nhiênthoáng nhìn thấy thiết bị chụp ảnh ở góc giường, hắn hơi chút do dự mộtchút đi lên trước, lấy ra máy chụp ảnh ra khõi phòng.
Ra khõi cửa trong nháy mắt, cả một người cũng không thấy bóng dáng —— theo lời chủ nhà nói, Khương Hồng Lăng đãtheo vợ của ông đem thức ăn ra phố, cứ như vậy đột nếu như cô xuất hiện, vươn tay ôm lấy cánh tay hắn.
Hắn như bình thường giống như lẳng lặngnhìn cô, đợi cô chủ động mở miệng, nhưng cô cũng như nhau dĩ vãng mở to hai mắt giống ở lặng yên hỏi hắn.
Anh Nghiễm, anh muốn đi đâu?
Hắn do dự , không nghĩ trả lời, nhưng đúng là vẫn còn khẽ thở dài một hơi, trả lời: “Bờ biển.”
Ta cũng vậy muốn đi. Cô lập tức lấy ánh mắt khát vọng không tiếng động nói.
Hắn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói ——
“Đi thôi.”
Hai người giống như tình lữ giống nhưkhoác tay đi vào bờ biển, Khương Hồng Lăng như nhau mỗi lần tới đến bờbiển thì ở trên bờ cát cùng sóng triều khiến cho cô thấy sợ.
Đột nhiên trong lúc đó, ở khoảng cáchhai người bọn họ cách đó không xa truyền đến một trận vui cười, Ngônnghiễm xoay người tìm kiếm, chỉ thấy một cô bé khoảng năm tuổi đang chơi cùng Trần Nhu Bình, đang cách bọn họ ước năm mươi mét nghịch nước.
Xem các cô tận tình tận hứng, lại bảovừa cười bộ dáng, thấy lại liếc mắt một cái im lặng một mình nhảy cùng sóng biển đùa Khương Hồng Lăng, hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ khácbiệt giữa hai người, Ngôn Nghiễm giơ lên máy chụp ảnh, ở sắc, quang,biển cùng bầu trời đan vào thành nhau tuyệt đẹp.
Có lẽ là một mình hắn tay nắm máy chụpảnh ở bờ biển lúc ẩn lúc hiện này, hắn ngạc nhiên hoàn hồn khi mới pháthiện, nguyên bản cách hắn ước chừng năm mươi mét có năm người con gáitrẻ tuổi đã tới cạnh hắn, người người vẻ mặt kiều mỵ hướng về phía hắncười.
“Hi, soái ca.”
Soái ca?
Từ lúc để râu hắn rất ít nghe thấy người khác dùng hai chữ này gọi hắn, nhất là người xa lạ. Ngôn Nghiễm nhịnkhông được nhíu nhẹ mày, hoài nghi là thị lực của các cô có vấn đề, haylà người hắn thật sự suất đến ngay cả mặt đều bị râu che đi một nửa,vẫn còn như cũ không hề giảm đi phong thái ﹖﹗
“Ngươi là nhiếp ảnh gia? Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm được không?”
Haiz… ﹗ nguyên lai là có mưu đồ khác, khó trách muốn trợn mắt nói lời bịa đặt .
Ngôn Nghiễm hơi chút do dự một chút sau, không nói gì nhẹ chút dưới đầu, sau đó buông máy chụp ảnh trong taymình, đưa mắt nhìn sang máy ảnh trong tay các cô ngốc nghếch.
Năm cô gái ngốc nghếch nhất trí lắc đầu, trong đó đứa ngốc tay cầm máy chụp ảnh thậm chí trực tiếp dấu ra phía sau.
Hắn khó hiểu nhìn các cô.
“Máy chụp ảnh của chúng ta vừa mới không cẩn thận rơi xuống nước, cho nên. . . . . . Có thể dùng máy chụp ảnhcủa ngươi thay chúng ta chụp hình chứ? Chúng ta thề, bất kể là phim ảnhhoặc phí rửa ảnh, thậm chí đến lúc đó muốn phiền toái đem ảnh người chụp dưa cho chúng ta trả phí gởi bưu điện, chúng ta đều đưa cho ngươi. Làmơn .”
Mở miệng nói chuyện vẫn là cô gái đẹpnhất trong năm người, Ngôn Nghiễm không cần nghĩ nhiều, cũng biết máychụp ảnh của các cô căn bản cũng không có vấn đề, muốn hắn hỗ trợ chụpảnh chỉ là muốn có nhiếp ảnh gia miễn phí chuyên nghiệp mà thôi, cho nên bọn họ mới phái ra người đẹp nhất, thanh âm cũng ngọt ngào nhất. Dùngmỹ nhân kế thôi ﹗
Nhưng là, có gì không thể đâu?
Hắn thường chụp ảnh phong cảnh, hắn vẫnmuốn thăm dò, so sánh ảnh chụp nhân vật cùng phong cảnh bất đồng ở điểmnào, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Nay, tự nhiên có người kiêntrì nhờ hắn, cũng không có vấn đề gì, hắn sao không thử một lần chứ?
Dù sao cho dù đem ảnh chụp chụp hỏngrồi, cũng không thể phá hỏng thanh danh của hắn, dù sao trước mắt năm cô gái ngẩu nhiên gặp mặt này cũng không có khả năng quen biết hắn, hắnvào năm mười ba tuổi, tuổi còn trẻ đã được xem là thiên tài chụp ảnhthiếu niên Ngôn Nghiễm.
Cầm lấy của mình máy chụp ảnh, Ngôn Nghiễm lần đầu mở miệng.
“Các cứ tự nhiên chơi đùa, hình ta sẽ tự động chọn chụp.” Hắn lãnh đạm nói.
Năm cô gái liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự một chút, nữ tử đẹp nhật dứt khoát kiên quyết gật đầu một cái.
“Hảo, nghe lời ngươi. Bất quá ngươi phải cam đoan chúng ta năm người ít nhất từng người điều có một tấm nha.”
Ngôn Nghiễm không chút lựa chọn gật đầu, cái gọi là Hoàn Phì Yến gầy (A Tử: ý nói các dạng cô nương đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mong manhnhư Triệu Phi Yến đều có cả), trước mắt năm người năm diện mạo, thân thể tuy rằng vô cùng giống nhau, nhưng ai nói các nàng không đặc biệt chứ?
Hắn cầm lên máy chụp ảnh, bắt đầu chuyên tâm lấy cảnh điều chỉnh tiêu điểm.