Lừa khi bọn quân triều đình chạy đi đuổi bắt Nhạn Thư, nàng liền lần theo đường có con suối chảy, rồi chạy đi để thoát khỏi tay chúng. Cứ thấy đường là nàng chạy, không biết sẽ đi tới đâu, chỉ muốn chúng đừng phát hiện.
Suốt hai ngày đêm, nàng cứ thế đi mà không có lấy thứ gì vào bụng, lúc chạy qua con suối vội quá nên cũng không uống được giọt nước nào.
Cuối cùng, khi đến một khu rừng, nàng nghe có tiếng người nói ở phía gần đó, liền lấy chút sức cuối cùng để đi tới.
Không ngờ nơi mà nàng đến chính là Tây Hồ - còn tiếng người nói gần đó là Thiên Phong và lính của chàng. Chàng đóng quân ở đây đã được hơn một tháng, nay đã cứu trợ nhân dân xong, có hứng thú muốn đi săn bắn.
Nhạn Thư thấy có người đang cầm cung, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiến tới, nàng chợt nhận ra đó là quân của Trữ Chu, nên vội vàng lấp vào bụi cây.
Không may, tay nàng chống xuống để giữ vững cho không bị ngã thì lại bị người đó giẫm phải, đó chính là Thiên Phong.
Nàng thấy đau liền la lên, Thiên Phong cũng giật mình thu chân lại. Nhạn Thư thấy chàng nhìn mình, sợ hãi bỏ chạy. Thiên Phong thấy nàng bất thường, khuôn mặt tái nhợt, nên kéo tay nàng lại rồi hỏi chuyện:
- Cô nương sao lại lạc vào trong rừng sâu thế này?
Nhạn Thư không nói gì rồi gạt tay Thiên Phong ra, định chạy đi. Nhưng vì nàng yếu quá, cơ thể đã kiệt sức, đầu óc choáng váng, nàng ngất đi. Thiên Phong ẩm nàng về căn nhà nơi chàng đang thuê rồi chăm sóc cho nàng. Chàng sai người đi mua cháo nhân sâm để nàng bồi bổ cho sớm khỏe lại.
Chàng nhìn Nhạn Thư, rồi trầm tư suy nghĩ:
- Cô ấy quả thực rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng gặp. Nhưng nhìn cô ấy, mắt đã sưng, khuôn mặt thì nhợt nhạt, sợ hãi, chắc chắn đã phải chịu cú sốc lớn.
Chàng thấy lọn tóc vướng vào mắt Nhạn Thư, chàng lấy tay nhẹ nhàng gỡ ra rồi vén gọn vào.
Một lúc sau, Nhạn Thư tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong căn phòng lạ, cũng không nhớ chuyện gì xảy ra, liền vội vàng đi giày rồi định rời khỏi. Đúng lúc ấy, Thiên Phong bước vào. Nàng nhìn thấy chàng, rồi bất giác lùi lại, nhìn xung quanh phòng có một cây kiếm, nàng rút ra rồi chỉ thẳng vào Thiên Phong, nàng run rẩy, vừa nói vừa khóc:
- Các người muốn diệt hết người của Khúc phủ hay sao? Sao các ngươi độc ác quá vậy?
- Diệt hết? Cô nói gì ta không hiểu.
- Ngươi là người Trữ Chu, đang mặc y phục của quân Trữ Chu, ngươi còn giả bộ?
- Ta không biết chuyện gì xảy ra hết. Ta đã rời thành được hơn một tháng, sao ta biết được ở trong cung xảy ra chuyện gì?
- Ngươi là ai?
- Ta là Thái tử Trữ Chu Mạc Thiên Phong. Cô nói Khúc phủ.. không lẽ.. cô là con gái của Khúc Thừa tướng?
- Các người đúng là không biết phân biệt phải trái đúng sai. Cha ta cả đời tận trung với vua, với nước, vậy mà kết cục lại thảm hại như vậy, tại sao?
- Không lẽ, Khúc Thừa tướng đã mất rồi?
- Phải, đều là do cha ngươi ban cho hết. Là ông ta mời ta vào cung để làm bánh vào Lễ Ẩm thực, xong lại sai người hạ độc vào bánh, hại chết ba vị thừa tướng, ông ta đã không nghe ta giải thích, lại còn hạ lệnh giết chết ta và cha ngay trong tối hôm đó. Ta đã làm gì sai, phụng chỉ cũng là tội sao?
- Cô bình tĩnh lại. Sao cô có thể chắc chắn cha ta đã sai người hạ độc?
- Nếu không thì còn ai nữa, ai trong triều ghét cha ta hơn ông ấy. Ông ấy vốn muốn gả ta cho ngươi, nhưng cha ta đã từ chối, từ đó trở thành cái gai trong mắt ông ta, cuối cùng thì sao? Cha thà đối đầu với hoàng thượng cũng phải bảo vệ hạnh phúc của ta, bây giờ đến cả mạng cũng mất rồi.
Thiên Phong nghe Nhạn Thư nói, chàng cũng không có gì để biện minh thay cha cả. Biết tính cha trước giờ ghét ai đều sẽ thẳng tay giết hết, không kiêng nể là trọng thần hay ai hết, chính vì thế những quan lớn trong triều cứ dần dần bỏ mạng. Giờ lại hủy hoại Khúc phủ, chàng thật sự thấy hổ thẹn thay cha. Chàng còn rất kính trọng Khúc Thừa tướng, nên khi ngài ra đi, chàng cũng rất đau lòng. Chàng tiến gần lại Nhạn Thư, nàng nhìn chàng với đôi mắt căm hận, như muốn kết liễu chàng ngay lập tức vậy. Nhưng chàng vẫn tiến lại gần, đưa tay lên vai của nàng:
- Ta biết mất người thân cô sẽ rất đau khổ, nhưng cô phải biết, ta không giống cha ta, nếu ta đã không thể về kịp để bảo vệ Khúc thừa tướng, vậy ta sẽ bảo vệ cô.
Ánh mắt Nhạn Thư lập tức thay đổi, nàng không còn giữ cái nhìn đầy thù hận ấy nữa, ngược lại ánh mắt ấy lại tràn đầy sự đau đớn, áy náy, nàng khóc ngày một nhiều. Thiên Phong ôm nàng vào lòng rồi an ủi nàng, Nhạn Thư vừa khóc vừa hỏi:
- Ta biết trong thiên hạ ai cũng đồn ngài là người cương trực, không giống hoàng thượng, nhưng hà cớ phải bảo vệ ta, như vậy khác gì là đối đầu với cha ngài.
- Ta đã nói rồi. Khúc Thừa tướng là người ta kính trọng nhất trong triều. Cô là con gái của ngài ấy, ta đương nhiên sẽ bảo vệ. Con người ngài ấy thế nào, trước nay ta rất hiểu rõ, vậy nên, bằng bất cứ giá nào, ta cũng nhất định phải bảo vệ cô, nhất định.
Nhạn Thư ôm chặt lấy Thiên Phong, nàng bật khóc rất lớn, Thiên Phong lấy tay xoa đầu nàng:
- Khóc đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Đợi khi Nhạn Thư bình tĩnh lại, Thiên Phong mới sai người mang cháo nhân sâm vào:
- Cô ăn đi cho mau khỏe. Ta biết cô cũng rất đói rồi.
Nhạn Thư cầm bát cháo rồi ăn rất nhanh, nàng quả thực rất đói, nếu không có chút cháo này chắc cơ thể nàng đã chẳng chống cự nổi nữa.
Thiên Phong thấy nàng ăn vội vàng, chàng bật cười rồi bảo nàng:
- Cô ăn chậm thôi, vẫn còn nhiều mà.
Vì quá đói, nàng đã ăn tận ba bát cháo, khi đã thấy nàng lo bụng, Thiên Phong mới bước vào rồi nói với nàng:
- Khóc đủ rồi, ăn cũng no rồi. Mau đi chải chuốt lại tóc đi, ta đưa cô đi mua y phục mới.
- Ta không có tâm trạng đi đâu, cho ta ở lại đây đi.
- Không được, phải đi ra ngoài thì đầu óc mới thoải mái được, tên cô là?
- Nhạn Thư.
- Ừ Nhạn Thư, mau, ta hứa sẽ cho cô thật nhiều y phục đẹp.
- Ta thật sự không có tâm trạng đi mà, ngài không thấy ta đang rất buồn hay sao?
Thấy Nhạn Thư nhất quyết không chịu đi, Thiên Phong kéo tay nàng dậy nhưng nàng vẫn nhất quyết không chịu đi, chàng liền ẩm nàng vào lòng rồi trêu đùa nàng:
- Cô muốn tự đi hay để ta ẩm cô đi?
- Như vậy không phải phép.
- Thôi được, nếu đã không muốn chọn, vậy ta ẩm cô đi.
- Đừng, đừng, ta đi là được chứ gì.
Nhạn Thư đi chải lại tóc rồi cùng Thiên Phong ra ngoài mua y phục.