Tại Khúc Phủ.
Nhạn Thư đang chăm sóc những bông hoa mẫu đơn rất cẩn thận. Nàng tự tay tỉa cành, tưới cho chúng, chỉ mong chúng nở rộ thật đẹp, rồi nàng hái xuống để dâng lên bàn thờ mẫu thân. Tuy chỉ được nhìn bà ấy qua bức họa lại, nhưng nàng vẫn cảm nhận được rất rõ bà là người phúc hậu, dịu dàng tới mức nào, chỉ là xấu số, bệnh mà qua đời sớm, bỏ lại cha con nàng. Tiểu Liên - tỳ nữ hầu hạ bên cạnh nàng cũng luôn giúp nàng chăm những bông hoa rất chu đáo, thấy tiểu thư vừa chăm hoa, miệng lại mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ, cô liền tiến lại hỏi:
- Tiểu thư hôm nay có chuyện gì vui sao?
- Ngươi coi, hoa đã lớn nhanh vậy rồi, ta sắp có thế hái xuống để dâng lên mẹ, coi như chút quà nhỏ của con gái gửi tới, ngươi nghĩ xem có phải mẹ sẽ rất thích không?
Nhạn Thư vừa nói dứt lời thì thấy cha trở về, thấy cha khuôn mặt không được vui, nàng chạy đến hỏi cha:
- Cha, sao hôm nay sắc mặt cha không được tốt vậy? Có phải triều đình lại có chuyện gì đúng không?
- Không con gái, triều chính thì không có, nhưng Khúc phủ ta thì có đấy.
- Cha nói con nghe coi.
Khúc Thừa tướng dặn dò Tiểu Liên làm một chút điểm tâm và trà, rồi dẫn con gái ra vườn hoa sau phủ ngồi nói chuyện. Ông cứ nói vài câu rồi lại thở dài lo lắng:
- Nhạn Thư, hôm nay cha lên thượng triều, bệ hạ có đề nghị với cha rằng hãy gả con cho Thái tử Mạc Thiên Phong, nhưng cha lại từ chối người, nói người cho thêm thời gian ba ngày để quyết định, cha đang lo lắng lắm.
- Nhưng con chưa từng gặp mặt Thái Tử, không hề có tình cảm với ngài, sao có thể gả được?
- Bệ hạ thấy con đã đủ tuổi thành thân, lại là ái nữ của trọng thần trong triều, nên muốn đặt cách cho con làm Thái tử phi, nhưng con gái à, nhập cung rồi cuộc sống sẽ gò bó đến ngạt thở, hơn nữa sống với nam nhân mà con không có tình cảm, đó chẳng phải việc làm hủy hoại cuộc đời của con sao?
- Vậy cha vì con mà từ chối bệ hạ?
- Cũng không hẳn là từ chối. Ta chỉ lấy một lý do để có thêm thời gian thôi, ba ngày sau, ta sẽ từ chối, con là con gái của ta, con có quyền hạnh phúc, cha không muốn con rơi vào vòng xoáy đấu đá trong cung, con phải tự do sống tốt.
- Cha..
Nhạn Thư khóc rồi ôm lấy cha. Cha đã bảo vệ nàng từ nhỏ tới giờ, dù là chuyện nhỏ nhất cũng không để nàng phải chịu thiệt, giờ xảy ra chuyện lớn nhu vậy, nàng chắc chắn rằng bằng giá nào đi nữa cha cũng sẽ không để nàng phải gả đi như vậy.
Ba hôm sau, hoàng thượng lại hỏi Khúc Thừa tướng một lần nữa, lần này, ông quyết định thẳng thắn:
- Bẩm bệ hạ, ái nữ của thần tuổi vẫn còn xuân, con bé vẫn còn muốn được tự do hoàn thành ước mơ của mình, con bé muốn đi du ngoạn khắp nơi. Trong cung rất tốt, được gả cho Thái tử đúng là phúc của cả Khúc phủ thần, nhưng bệ hạ xin thứ lỗi, ái nữ của thần chưa thể gả đi.
- Ngươi nói như vậy, chắc là từ chối rồi! Ngươi nói con gái ngươi muốn tự do, vậy nếu nhập cung ta lại nhốt nó không cho đi lại sao? Nó muốn du ngoạn ta cũng đâu có cấm, là Thái tử phi kẻ hầu người hạ rất nhiều, nó muốn đi đâu chẳng được?
- Xin bệ hạ thứ tội, dù có trả lời bao nhiêu lần đi nữa, thần vẫn giữ câu trả lời như vậy!
- Ngươi..
Tên thái giám bên cạnh thấy hoàng thượng nổi giận, liền giở cái chiêu tài ăn nói ra:
- Bệ hạ bớt giận, nếu không đồng ý, ta ắt sẽ có cách trả thù mà!
Hoàng thượng nghe xong, liền hạ giọng với Khúc Thừa tướng:
- Thôi được, nếu khanh đã không đồng ý, ta cũng đâu có ép được khanh.
- Tạ ơn bệ hạ.
- Lui đi, ta còn phải nghỉ ngơi. Bãi triều.
Khúc Thừa tướng vừa lui xuống đã vội vàng về Khúc phủ để báo tin cho Nhạn Thư. Về tới nơi, ông gọi lớn tên con gái:
- Nhạn Thư, con được tự do rồi con gái, con không phải nhập cung nữa.
Nhạn Thư nghe thấy tiếng cha, nàng vui mừng ra ôm lấy cha:
- Cha về rồi, bệ hạ có làm khó cha không?
- Không, con tự do rồi. Cha đã từ chối lời đề nghị ấy, bệ hạ cũng đã cho qua không truy cứu gì tội của cha cả.
- Vì con gái mà cha phải đối đầu với cả bệ hạ, con xin lỗi.
- Không sao. Mà nhắc tới mới nhớ, khi vừa nghe xong lời tên nịnh thần Du Thần nói xong, bệ hạ liền nguôi giận, không biết hắn lại giở trò gì nữa. Cái tên suốt ngày chỉ bám lấy bệ hạ, mồm mép thì lúc nào cũng nịnh hót, mê hoặc người, đúng là cái tên đáng chết.
- Cha nhất định phải cẩn thận. Cha đã từ chối bệ hạ, chắc chắn người sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu.
- Cha tự biết bảo vệ mình. Chúng ta vào ăn trưa thôi, hôm nay có món bánh gạo nếp mà con thích đó, Tiểu Liên đã chuẩn bị cả rồi.
Tại Ngự Hoa Viên trong cung.
Hoàng thượng đang ngồi uống rượu, có vẻ như vẫn còn tức giận chuyện Khúc Thừa tướng lắm. Thấy bệ hạ có vẻ bực tức tên thái giám kia lại hạ cái giọng của hắn xuống hỏi khéo:
- Lại là kẻ nào dám làm bệ hạ bực tức như vậy? Nếu người còn tiếp tục mặt mày cau có sẽ rất dễ tổn hại long thể.
- Tên Khúc Ngôn đáng ghét, ta đã đặt cách cho con gái một bước lên mây, thế mà còn dám từ chối, đúng là không biết tốt xấu.
- Chỉ là ái nữ của một kẻ ngu muội, hà cớ người phải tiếc làm gì? Nữ nhân thiên hạ xuất thân quyền quý rất nhiều, lại đoan trang hơn ả kia, nếu ả không có phúc hưởng, vậy đó là xui xẻo của cha con ả thôi.
- Hôm nay trên buổi thượng triều, ngươi nói có cách báo thù, nói đi?
- Chẳng phải một tháng nữa là đến Lễ Ẩm Thực sao? Hãy đề nghị Khúc Thừa tướng cho con gái ông ta tới để trổ tài nấu ăn, nếu không chịu gả, chẳng lẽ lại không cho vào cung dự lễ, là con gái chứ đâu phải bảo vật gì đâu? Sau đó bệ hạ hãy hạ độc vào bánh mà cô ta làm, rồi mang lên cho ba vị Thừa tướng là Chu Thừa tướng, Di Thừa tướng và Hồ Thừa tướng ăn, ba người họ chết ngay tại chỗ, chẳng phải Khúc Ngôn sẽ phạm đại tội sao?
- Cách của ngươi cũng được, nhưng có phải hơi quá không? Giết chết ba cái thứ vô dụng kia thì còn được, già yếu rồi lại suốt ngày nói năng bừa bãi, chết đi cho xong. Nhưng còn Khúc Ngôn, hắn dù sao cũng là trọng thần, hắn..
- Bệ hạ, Khúc Thừa tướng tuy là trọng thần, nhưng người thật sự không khó chịu khi nghe hắn lải nhải mãi, hết chuyện Tây Hồ sang dẹp loạn, cứ như thế có ngày đầu của bệ hạ sẽ nổ tung mất.
- Hỗn xược, ngươi dám ăn nói với trẫm thế à?
- Thần chỉ là bất bình thay người thôi. Người coi hắn trên điện hùng hổ bao nhiêu? Hắn có lần còn nói với mấy vị thần kia, nói bệ hạ chỉ biết đam mê tửu sắc, không lo việc triều chính, không xứng làm vua một nước, làm chủ thiên hạ.
- Còn có chuyện đó? Được, ta đã cho ngươi đủ mọi thứ, vậy mà ngươi còn cao ngạo từ chối, còn cả gan nói xấu trẫm, đúng là tội đáng muôn chết. Cứ làm theo kế hoạch của ngươi đi.
Du Thần thỏa mãn âm mưu của hắn. Cũng chính vì mấy lời nói dối vớ vẩn của hắn mà các trọng thần trong triều cũng dần mất mạng, giờ còn Khúc Thừa tướng Khúc Ngôn, quả thật đã là cái gai trong mắt hắn từ lâu. Hắn chỉ biết gieo giắt vào đầu hoàng thượng những ý nghĩ vô lý, rồi đi đến mục đích cuối cùng là được phong làm trọng thần duy nhất của triều đình.