Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp

Chương 9




Bà lão lấy thanh kiếm gỗ, chém vào trong thinh không. Những nhát chém của bà vang lên đầy dứt khoát, mạnh mẽ. Con quỷ, bây giờ đang ở trong cơ thể Hương rống lên đầy đau đớn. Nó bắt đầu hoảng sợ mà tìm cách bỏ trốn, nhưng xung quanh nó đã bị trấn yểm lại bằng máu gà. Bốn cái trứng ở bốn góc Đông - Tây - Nam - Bắc phát lên ánh sáng màu đỏ, sau đó nứt ra.

Có vài đứa đầy tớ tuy sợ nhưng lại bị cái tính tò mò thôi thúc. Bọn nó len lén mở mắt ra nhìn về phía chỗ đó, sau đó liền hối hận. Từ trong bốn cái trứng, nở ra bốn con mãng xà lớn đứng chắn ở bốn đầu, nhe răng ra với Hương. Nhưng điều đáng sợ hơn hết cả, chính là bọn nó nhìn thấy Hương, cô.... nhìn như đang bị bẻ quặc tay về sau vậy.

"Tía ơi...má ơi...cứu con..."

Trong cái lúc đó, từ trong cái miệng đầy máu của cô bắt đầu kêu cứu ông bà Tám Tàng. Đám đầy tớ biết đó không phải cô chủ của họ đang nói, mà là con quỷ. Nó muốn lợi dụng tình thương của ông bà với cô để giúp nó thoát khỏi tay bà lão kì lạ kia. Bốn con mãng xà giương nanh mỗi khi nó muốn nhảy ra ngoài, nên nó không thể làm gì ngoài vặn vẹo bên trong cái vòng đó.

Bà lão thở hắt ra một hơi, sau đó lấy đoạn chỉ đỏ lúc nãy lấy được từ xâu chuỗi bỏ vào chén màu gà. Rút từ túi áo ra một lá hắc bùa, bà nhắm mắt lẩm nhẩm niệm cái gì đó. Con quỷ vẫn chưa từ bỏ, nó nhìn về phía bà Tám Tàng lúc này vẫn còn bất tỉnh và bắt đầu kêu lên những tiếng cầu cứu bằng giọng của Hương:

"Má ơi...con đau lắm...cứu con với má ơi...người ta gϊếŧ con mất.... Má ơi má..."

Trong cơn lờ mờ, bà Tám Tàng tỉnh dậy. Xung quanh bà lập lòe ánh đèn dầu và những người trong nhà đang quỳ. Từ nơi này, bà nghe rõ họ đang lầm rầm đọc kinh Phật. Và len lỏi trong đó, bà nghe thấy tiếng con gái bà đang kêu bà. Giọng nói của cô mơ mơ hồ hồ, nghe rất đáng sợ:

"Má ơi... Người ta gϊếŧ con.... Má ơi.... Cứu con đi má..."

Đôi mắt bà lúc này mới nhìn rõ ràng hơn tất cả. Con gái bà, Hương, đang nằm giữa bốn con mãng xà lớn. Từ hai khóe mắt cô chảy dài những giọt nước mắt nhìn bà, gương mặt đầy vẻ sợ hãi cầu cứu. Trong đầu bà lúc này trống rỗng, xông đến muốn cứu cô.

"Hương ơi, con ơi con..."

Giọng của bà gào lên khiến ông Tám Tàng giật mình mở mắt. Nhìn thấy bà đang lao về phía Hương, ông nhanh trí ôm chặt bà lại. Nhưng có người mẹ nào nhìn thấy con mình như vậy mà bình tĩnh cho nổi. Bà đánh, bà đạp, bà xô ông để cố thoát ra để cứu Hương. Cũng may ông Tám Tàng giữ chặt mà chịu, nên bà không nhào ra được nữa. Bà bắt đầu khóc, nước mắt giàn giua trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà.

"Tui lạy ông, ông thả tui ra để tui cứu con...nhìn con chịu đày đọa như vậy làm sao tui chịu cho nổi."

"Bà ơi, bây giờ mà bà làm vậy thì quỷ nó bắt hồn vía con Hương đi đó. Bà nghe tui đi, chờ thầy làm xong lễ đã."

Một tiếng hú dài vang lên, khiến ông bà Tám Tàng sợ hãi mà im bặt nhìn về phía Hương. Con quỷ đang trong thân xác Hương, nó nghe thấy những điều ông bà nói nên tức giận. Nó bắt đầu hét lên, rồi đập đầu xuống đất. Máu từ đầu của cô tóe ra thành vũng dưới đất, hai mắt thì trợn ngược lên.

Bà lão lấy thanh kiếm, gõ lên đầu Hương ba cái. Bốn con mãng xà như được lệnh, lặp tức cắn mạnh vào người của cô. Hương rú lên một tiếng đầy thê lương, miệng há lớn ra. Từng mạch máu của cô hiện ra một cách rõ ràng dưới làn da, khiến ai chứng kiến cũng giật mình. Cả cơ thể cô, nhất là phần bụng bị nâng lên cao. Từ phía trên cao, bà lão đặt thanh kiếm gỗ kia ngang bụng Hương, nhấn mạnh xuống. Một âm thanh kì dị vang lên, khiến những người xung quanh rợn tóc gáy.

Từ bên trong miệng của Hương, một luồng khói đen kịt chui ra. Nó bay lên cao, mang theo mùi âm khí hôi thối nặng nề. Những người gần đó nhìn thấy nó liền lui ra xa, sợ bị nó chạm vào người. Trong lúc đó, họ nghe rõ giọng nói của một người đàn ông vang lên:

"Chờ đó, tao sẽ đem cô ấy đi khỏi cái nơi này!"

Nói rồi, một đợt gió thổi mạnh từ bên ngoài khiến tất cả cánh cửa bật mở. Sau đó, những cơn gió ùa vào thổi tắt hết đèn dầu, đem theo cái màn đêm đáng sợ bao trùm lấy căn nhà. Bọn đầy tớ sợ quá mà ôm chặt lấy nhau, run lên cầm cập.

Đám khói đen, hay nói đúng hơn là con quỷ kia biết ở lại không thể làm gì nữa nên lập tức bay ra ngoài rồi mất hút vào đêm đen.

"Hương, con ơi con..."

Lúc này, cả người Hương đổ gục xuống sàn đất. Bốn con mãng xà cũng buông cô ra mà không cắn nữa, trườn ra khỏi nơi đó. Nhờ vậy mà ông bà Tám Tàng mới dám chạy đến ôm lấy cô. Bà lão thu lại thanh kiếm, nhìn xuống họ mà nói:

"Con quỷ quá mạnh, bây giờ chỉ có thể đuổi nó đi chứ không thể trừ khử ngay được."

Bà Tám Tàng nước mắt lưng tròng, quỳ dưới đất mà chắp hai tay cầu xin người đàn bà ấy:

"Con lạy thầy, nhờ thầy đã làm ơn thì làm ơn cho trót. Cả đời con chỉ có một đứa con gái này, xin thầy cứu con bé."

Nói rồi, bà Tám Tàng dập đầu xuống đất liên tục, khiến người khác nhìn mà tự dưng lòng đau xót. Có người mẹ nào mà nhìn con mình như vậy mà không đau đớn trong lòng. Bà Tám Tàng sinh ra Hương đã phải đi qua một vòng cửa tử, ấy vậy mà cô lại mang trong mình cái nghiệt duyên từ kiếp trước. Từ nhỏ, Hương đã phải chịu sự dè bỉu và khinh khi từ đám người làng kia, lớn lên thì không người con trai nào dám lấy cô về làm vợ. Đời của con gái của bà, còn chưa chịu đủ cái đày đọa hay sao?

Nhìn thấy người đàn bà vì con mà già thêm vài tuổi trước mặt, bà lão tự dưng lại thương cảm. Chỉ là người muốn giúp còn trời thì không cho, thiên mệnh khó cãi. Bà giúp cô gái này hai lần thì đã là trái ý trời rồi. Nợ đã hết, muốn giúp thì bà lực bất tòng tâm.

Vừa lúc này, bên ngoài cổng nhà ông Tám Tàng lại ồn ào cả lên. Gia đình của hơn ba mươi người, đem theo đuốc và gậy gộc chạy đến rồi ào vào nhà họ. Thằng đầy tớ thân thuộc nhất hớt hải chạy vào báo tin:

"Ông ơi, bà ơi! Người nhà của mấy người kia đòi đem cô hai đi gϊếŧ, đi thiêu ở ngoài kia kìa!"

Nghe nói xong, gương mặt tất cả mọi người đều tái mét. Nhất là ông bà Tám Tàng, họ hết nhìn mọi người xung quanh rồi lại nhìn xuống đứa con gái của mình. Cửa tử này vừa qua, cửa tử khác lại ập đến hay sao? Con gái của ông bà cớ sao số lại khổ đến như vậy.

Tiếng huyên náo bên ngoài ngày một lớn. Họ đập cửa đòi những người bên trong mau mở cửa, nếu không sẽ phóng hỏa đốt trụi căn nhà. Bụng dạ những người bên trong nóng lên như có lửa đốt. Có vài đứa đầy tớ bắt đầu rì rầm bàn với nhau hay là đem Hương ra ngoài cống nạp để tìm đường sống. Nhưng họ vẫn chần chừ, một phần vì họ sợ ông bà Tám Tàng, phần nữa là nghĩ đến tình nghĩa bao năm làm cho nhà họ.

"Bọn mày mau mở cửa ra! Cái thứ quỷ ma đó phải chết đi!"

"Đốt chết chúng đi, toàn một lũ ma quỷ với nhau. Đốt đi!"

Ông Tám Tàng suy nghĩ một hồi lâu, rồi nhìn xuống đứa con của mình. Thở dài một hơi, ông quay sang bà lão mà lạy:

"Lạy thầy, oán nghiệp lần này con của con tuy là bị hại nhưng e rằng khó mà thoát. Mong thầy chỉ con đường để hóa giải."

Không chỉ ông, tất cả mọi người trong nơi này liền quỳ xuống cầu xin bà cứu giúp. Bà lão đưa mắt nhìn quanh, thở dài một hơi. Đâu phải bà không muốn giúp, chỉ là bà muốn mà không thể. Lòng người cay độc thì bà làm sao mà thay đổi được, trong khi huống hồ là ai cũng nhìn thấy Hương bị quỷ nhập. Cơn tức giận đang lớn như vậy, có ai mà thèm nghe lời phân bua cơ chứ.

"Ầm!" - Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa cổng của nhà ông Tám Tàng bị xô ngã xuống. Nào cuốc, xẻng, gậy, gộc,... Hơn cả trăm con người ùa vào như bầy ong vỡ tổ. Trên gương mặt họ tràn đầy vẻ tức giận khi nhìn thấy gia đình ông.

"Bọn mày đem con quỷ đó ra đây cho bọn tao!"

Một người đàn ông có vẻ là người cầm đầu trong đó nói với ông Tám Tàng. Giọng người đó oang oang, tràn đầy tức giận. Bà Tám Tàng ôm chặt lấy Hương, lo sợ rằng cô sẽ bị họ bắt đi. Lúc này chồng bà mới đứng ra phân bua với đám người đó rằng:

"Chuyện đã xảy ra, nhà chúng tui cũng không muốn,mà có gϊếŧ cháu nó thì con quỷ cũng đã bị trục xuất rồi thì cũng bằng thừa. Chi bằng các ông giơ cao đánh khẽ, tha cho cháu..."

"Tha? Tha là tha thế nào? Cái ngữ ma quỷ như vậy mà để trong làng này nữa thì cả cái làng này bị gϊếŧ hết à?"

Người đàn ông đó gầm lên, hai tròng mắt hắn đỏ lên. Sự tức giận đã chiếm lấy những người này, khiến họ không giữ được tính người nữa. Hơn bốn - năm người đàn ông nhào vào đẩy bà Tám Tàng ra, bắt lấy Hương mà vác đi. Lúc đầu bà Tám chống cự quyết liệt, cố gắng bảo vệ con gái. Nhưng sức đàn bà già yếu thì sao địch lại nổi bọn họ. Chỉ chưa đầy bao lâu, họ đã bát trói Hương mà vác đi.

"Trời ơi ngó xuống mà thương xót con của con, nó không biết gì hết mà..."

Bà Tám Tàng gào lên thảm thiết rồi ngất lịm. Đúng lúc này, ngoài bầu trời đêm bắt đầu nổi lên sấm chớp, tiếng sấm vang vọng khiến lòng người sợ hãi. Bà lão kia nãy giờ im lặng, nhìn thấy như vậy liền đăm chiêu suy nghĩ. Ông Tám Tàng thì tuyệt vọng chạy theo đám người đó, ôm lấy chân họ mà cầu xin họ tha cho con gái ông. Nhưng những gã đàn ông kia đạp cho ông một đạp, khiến ông ngã lăn cù xuống đất. Trước khi đi, họ nhổ một bãi nước miếng xuống đất rồi chửi:

"Con mày gϊếŧ người nhà bọn tao, mai bọn tao đem nó ra cho quan trên xử. Ở đó mà xin với xỏ, vậy lúc nó gϊếŧ người nhà bọn tao thì ai xin cho họ?"